Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 272 : Nghi ngờ chồng chất
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Tiếng Cận Tử Kỳ quát lên cho ngưng lại mang theo tức giận, hầu như đã khiến cho tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, tiểu thư nhà họ Cận trước giờ tính tình cao ngạo lạnh nhạt chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.
Ngay cả Tô Hành Phong cũng nhất thời cứng người ở nơi đó, bàn tay nắm lấy cổ áo của Tống Kỳ Diễn cũng quên buông ra.
“Từ xưa đến giờ lớn nhỏ đều phải có thứ tự, Tô Hành Phong, anh nên học một chút phải tôn trọng cậu của anh thế nào.”
Sắc mặt của Cận Tử Kỳ trầm tĩnh, không nhìn ra yếu tố nào là đang đùa, cũng khiến cho bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm càng căng thẳng hơn.
Đôi mắt của Tô Hành Phong đã đo đỏ, nghe lời cô nói, lửa giận càng thêm bộc phát, lại giận quá mà cười: “Bây giờ, em đang muốn dùng thân phận mợ để dạy dỗ tôi sao?”
Cận Tử Kỳ không chút tránh né mà tiến lên nghênh đón ánh mắt sắc bén của anh ta, “Trưởng bối nói vãn bối mấy câu không được sao?”
Vẻ châm chọc bên khóe môi Tô Hành Phong càng sâu, cắn chặt răng gằn từng chữ một: “Cho dù muốn dạy dỗ tôi, cũng nên là ông ngoại đang nằm ở bên trong kia, mà không phải một người cậu giữa đường nhảy ra.”
Sắc mặt của Cận Tử Kỳ đột nhiên thay đổi, lặng lẽ nhìn anh ta một hồi, mới mở miệng: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, chủ nhân của nơi này họ Tống, đã từng là họ Lam, nhưng chưa từng là họ Tô.”
Cho nên, anh chỉ là khách, thì có tư cách gì ở chỗ này nói xằng nói bậy?!
Lần này, đổi lại sắc mặt của Tô Hành Phong rất khó coi.
Cận Tử Kỳ cũng mặc kệ anh ta, quay qua nhìn sang vị cảnh sát vẫn im lặng ở bên cạnh, áy náy nói: “Để cho mọi người thấy mà chê cười rồi, những lời mới vừa rồi, kính xin các vị đừng để trong lòng.”
Một đám cảnh sát cười cười, xua tay cho biết không có gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Hành Phong đều như không muốn gặp.
Tống Kỳ Diễn nhìn như thoải mái nhưng kì thực đang dùng sức mà nắm lấy cổ tay của Tô Hành Phong, gạt tay anh ta ra khỏi cổ áo của mình đã bị nhăn, “Cậu quá kích động, Hành Phong.”
“Vậy cũng tốt hơn kẻ làm bộ làm tịch như anh!” Tô Hành Phong khó có thể khắc chế mà rống giận.
Tống Kỳ Diễn rất hứng thú mà quan sát Tô Hành Phong đang phát cuồng như con sư tử, “Không ai cản cậu rời đi.”
Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen xinh đẹp, lắc đầu: “Tống Nhiễm Cầm mặc dù tham tiền, nhưng không đến nổi giết Tống Chi Nhậm, huống chi, sau khi người chị ta không đến nổi ngu xuẩn đến mức để mình bại lộ như vậy, nhưng trước mắt các chứng cứ đều đã chỉa về phía chị ta.”
“Cụ thể kết quả là gì còn phải xem cảnh sát điều tra và phân tích, bây giờ nghỉ ngơi thôi.”
Tống Kỳ Diễn giúp cô nhét góc chăn xong, hôn một cái lên trán cô, “Ngủ đi.”
Cận Tử Kỳ nhích lại gần người hắn, ngửi được hương vị quen thuộc, trái tim bị treo lơ lửng mới tìm được cảm giác an toàn.
Sáng hôm sau, mới vừa ăn sáng xong, Tống Kỳ Diễn đã nhận được điện thoại của Tống trạch.
Cảnh sát hình sự lại đến Tống trạch điều tra, trước mắt người làm chủ là Tống Kỳ Diễn hiển nhiên cũng nên trình diện.
Cận Tử Kỳ nghỉ ngơi một đêm, tinh thần cũng được cải thiện không ít, kéo Tống Kỳ Diễn trở lại nhà họ Tống, mới vừa đi vào, thì có người làm nữ đi tới, “Thiếu phu nhân, tối hôm qua, bông tai của cô bị rơi ở đây.”
Bỗng chốc lời của người làm nữ đã thu hút sự chú ý của Tống Kỳ Diễn và hình cảnh khi đang nói chuyện với nhau trong phòng khách.
Cận Tử Kỳ cũng cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của người làm nữ đang mở ra, phía trên là một chiếc bông tai hình thoi chốt vặn.
Nhìn kiểu dáng, hẳn là phụ nữ khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi hay đeo.
Tống Kỳ Diễn đã đứng dậy đi tới, lấy chiếc bông tai từ trong tay người làm nữ qua, quan sát một lượt, vẻ mặt nghiêm cẩn mà nhìn về phía người làm nữ: “Cô tìm được chiếc bông tai này ở đâu.”
Bên kia thần sắc của cảnh sát hình sự cũng nặng nề, “Tống thiếu, có phải đã có manh mối gì hay không?”
Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ một cái, Cận Tử Kỳ lập tức hiểu ý gật đầu, giải thích với cảnh sát: “Trừ ngày lễ yến hội quan trọng, tôi chưa bao giờ mang bông tai, hơn nữa, tôi không có bông tai nào kiểu dáng này.”
Tống Kỳ Diễn lấy bông tai lại gần, ngửi một cái, bổ sung: “Trên chiếc bông tai có xịt nước hoa Chanel NO.5, nói rõ chủ nhân của chiếc bông tai này hẳn là một người phụ nữ có phẩm vị.”
“Ý của Tống thiếu là......” Mấy cảnh sát hình sự đều theo đó suy đoán.
Tống Kỳ Diễn gật đầu: “Tôi hoài nghi, hung thủ hẳn là một người phụ nữ, hơn nữa, vô cùng có thể chính là tình nhân của cha tôi.”