Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 273 : Chứng cớ đâu?

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Tình nhân của Tống Chi Nhậm?



Khi Tống Kỳ Diễn nói ra suy đoán này, kể cả Cận Tử Kỳ ở bên trong, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.



“Với địa vị giờ này ngày này của cha tôi, sự nghiệp cũng đã đạt tới đỉnh, mặc dù bây giờ lớn tuổi, nhưng cũng không phải không trải qua thời tuổi trẻ, nếu như tôi nhớ không lầm, mẹ tôi qua đời cũng gần ba mươi lăm năm.”



Bất kể là tiểu thư nhà họ Lam hay là mẹ của Tống Nhiễm Cầm, cũng đã rời đi gần ba mươi lăm năm.



Tuy nhiên, gia đình lớn như nhà họ Tống này, thế nhưng không có được một nữ chủ nhân có tiếng lẫn có miếng thực thụ.



Chỉ có thể nói rõ một điều ——



Tống Chi Nhậm có phòng ngoài, nhưng không tính toán cho đối phương thân phận nữ chủ nhân nhà họ Tống.



Đa tình rồi lại vô tình, cuối cùng chết ở trong tay phụ nữ. Nếu quả thật là như thế, dùng sự kiện quan hệ bất chính để giải thích chuyện người nắm quyền của nhà họ Tống tử vong, nói ra, thật đúng là trở thành câu chuyện cười cho thiên hạ bàn tán sau khi ăn xong.



Một cảnh sát hình sự vuốt càm, cau mày phân tích tiếp: “Căn cứ báo cáo nghiệm thi vào ngày hôm qua, trên gáy của người chết đã bị đánh mạnh, cũng là chỗ trí mạng, hung khí là một cái nghiên mực đặt trên bàn sách, nhưng chúng tôi phát hiện, vết thương trên gáy của người chết có phần không rõ, hẳn không phải là một kích trí mạng, e rằng bị đánh ít nhất hai cái.”



Sắc mặt của người giúp việc bị gọi lấy khẩu cung đều thay đổi, trong lòng của Cận Tử Kỳ rét lạnh, thủ pháp giết người này thật quá tàn nhẫn.



Cảnh sát vừa quan sát sắc mặt của người bên cạnh, vừa không nhanh không chậm mà nói: “Bất quá trên nghiên mực cũng không có dấu vân tay, chứng minh hung thủ là người có tâm tư kín đáo, biết lau sạch dấu vân tay sau khi xảy ra chuyện, cũng biết nếu tùy tiện vứt bỏ đi sẽ bị cảnh sát tìm được, chẳng bằng sau khi lau dấu vân tay xong rồi lại thoải mái đặt ở hiện trường gây án.”



Một người cảnh sát hình sự khác nói: “Chúng tôi phát hiện trên khay trà ở thư phòng có mấy chai thuốc, sau khi kiểm tra thành phần, là thuốc trị u não.” Anh ta nói xong thì nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có phần nghi hoặc.



Tống Kỳ Diễn gật đầu: “Đại khái vào nửa năm trước cha tôi được kiểm tra thì phát hiện bị mắc bệnh ung thư não, vẫn luôn dùng thuốc để ức chế ung thư tế bào lan rộng, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn thế này, qua một tháng nữa, cha tôi sẽ tiếp nhận hoá trị.”



“Vậy thì khó trách.”



Cảnh sát hình sự nói: “Chuyên gia pháp y nói trong những viên thuốc này hàm chứa các thành phần thuộc loại chất kích thích.”



Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh, Tống Kỳ Diễn nhận thấy được ánh mắt của cô, quay đầu lại, cũng hiểu được ẩn ý trong mắt cô, dùng nhiều thuốc kích thích có tác dụng phụ giống như ma tuý.



“Trong thư phòng có dấu vết từng đánh nhau, nhưng hung thủ xử lý tỉ mỉ rất khá, đã dọn dẹp hiện trường khiến cho chúng ta hầu như không tìm được sơ hở, bất quá bây giờ...... E rằng đã có.”


Trong lòng của Cận Tử Kỳ nổi lên nghi ngờ, bên cạnh Tống Kỳ Diễn cũng vậy, hai người lại không chú ý tới nhân vật như thế.



Trong nhóm cảnh sát có người có cơ trí lật xem ghi chép vụ mưu sát, “Tối hôm qua, thật sự là có hai vị tiểu thư họ Minh cho khẩu cung.”



Quản sự Minh bỗng dưng nhìn về phía người cảnh sát hình sự đang cầm bản ghi chép, hai tay đặt ở trên đầu gối lại chậm rãi nắm chặt.



Tống Kỳ Diễn đã nhíu mày trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao không thấy vị Minh tiểu thư kia tới đây lấy khẩu cung lần nữa?”



Đang nói, di động của Hàn Mẫn Tranh đột nhiên vang lên, anh ta cũng không kiêng dè, ở trước mặt mọi người nhận nghe.



Hình như chuyện công việc, chân mày của anh ta càng lúc càng nhíu chặt, nghe một lúc, lại đưa điện thoại di động ra trước mắt, liếc nhìn, rồi áp điện thoại vào bên tai, nói: “Bây giờ đã mười giờ rưỡi, chiều nay tôi lại đến công ty.”



Những lời này của anh vừa nói ra, trong phòng khách có không ít người đeo đồng hồ ít nhiều trên mặt cũng lộ ra sự kỳ quái.



Tống Kỳ Diễn nhìn một chiếc đồng hồ treo thật lớn ở bên cạnh, phía trên hiện chín giờ rưỡi.



Cho nên nói, thời gian trên di động của Hàn Mẫn Tranh đi nhanh hơn một giờ!



Nói cách khác, đoạn ghi âm trong điện thoại di động chỉ có thể chứng minh Tống Chi Nhậm còn sống lúc sáu giờ sáng!



Hàn Mẫn Tranh cúp điện thoại xong cũng nhận ra được bầu không khí có cái gì đó bất thường.



Cảnh sát trưởng đã nghiêm túc nhìn chằm chằm quản sự Minh, “Minh tiểu thư, cô xem, có thể mời chị gái nhà cô tới đây một chuyến hay không.”



“Không biết, ở hiện trường vụ án mà mở máy điều hòa không khí thật lạnh có phải sẽ làm rối loạn kết quả đánh giá của pháp y về thời gian tử vong của người chết hay không?”



Tống Kỳ Diễn đột nhiên sâu kín mà bổ sung một câu.



Cận Tử Kỳ theo lời của hắn mà nói rõ thêm: “Tối hôm qua, chúng tôi phát hiện máy điều hòa không khí trong thư phòng của cha chồng tôi vẫn mở.”



Cảnh sát trưởng cúi đầu trầm tư chốc lát, mới nhìn sang quản sự Minh, ngay sau đó là ánh mắt của tất cả những người khác.



Mà quản sự Minh, mặt luôn không thay đổi ngồi ở chỗ đó.



Cô ta ngước mắt, quét qua từng ánh mắt nghi ngờ chất vấn, lạnh nhạt nói: “Chứng cớ đâu?”