Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 274 : Chủ tịch là do tôi giết!
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
"Chứng cớ đâu?"
Ánh mắt của quản sự Minh rất bình tĩnh, lần lượt quét nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây.
Cô ta mặc bộ váy Âu phục màu đen, tư thế ngồi thật đoan chính, trên gương mặt xinh đẹp giỏi giang là một thần thái cực kỳ bình thản.
"Mọi việc đều cần coi trọng chứng cớ, trước khi các người nghi ngờ chị của tôi, có phải nên đưa ra chút bằng chứng hay không?"
Đám cảnh sát hình sự lập tức cứng họng, bọn họ cũng chỉ theo như thường lệ mà suy luận chứ thực chất cũng không có bằng chứng.
"Nếu như không có chứng cớ xác thực, chị của tôi cũng không cần thiết hết lần này đến lần khác nhận lấy kinh hãi."
"Cô muốn chứng cớ?" Giọng nói trầm thấp của Tống Kỳ Diễn chậm rãi vang lên.
Sống lưng của quản sự Minh run lên một cái, cô đối diện với ánh mắt bén nhạy của Tống Kỳ Diễn, chân mày thoáng mà cau lại một chút.
Tống Kỳ Diễn là người làm nữ đã nhặt được bông tai tới, "Nói cho quản sự Minh, là cô đã nhặt được bông tai ở đâu."
"Ở cạnh chậu hoa gần phía ngoài của thư phòng trên lầu hai."
Tống Kỳ Diễn hài lòng gật đầu, quay qua nhìn quản sự Minh: "Như vậy có phải đã mời được chị của cô di chuyển đến rồi chứ?"
Quản sự Minh vẫn chưa trả lời, cánh cửa lớn đã vang lên một chuỗi tiếng giày cao gót giẫm trên đất.
Một bóng dáng dịu dàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Các người không nên làm khó Tiểu Tuệ."
Người tới là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt khiến cho dáng vẻ cô ta thoạt nhìn bất quá chỉ ba mươi tuổi, bên trong chiếc áo choàng không tay có dây tua, là một cái áo len cao cổ và chiếc váy dài phong cách Anh quốc, mái tóc đen được xoã trên đầu vai.
"Ngại quá, tôi đã tới chậm, thân thể tôi gần đây không tốt, cho nên trở về phòng lấy thêm chiếc áo choàng."
Cận Tử Kỳ quan sát người phụ nữ này, căn cứ vào phong cách, thế nhưng cùng mẹ chồng của cô, tiểu thư nhà họ Lam mà Tống Kỳ Diễn đã từng cho cô xem ảnh thì có mấy phần giống nhau, tuy nhiên chỉ khác nhau là, người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn rõ ràng tinh ranh hơn.
Chẳng qua chưa chờ Cận Tử Kỳ nghĩ sâu, cô ta đã qua tới, đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn.
Cô ta áy náy mỉm cười: "Đã tới quý phủ quấy rầy, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi với chủ nhà."
Tống Kỳ Diễn đã tháo xuống vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, hắn khoác tay lên bả vai của Cận Tử Kỳ, chỉnh chỉnh thân thể, quay sang người phụ nữ này cười nói: "Khách sáo rồi, tôi nghĩ hẳn là không chỉ chào hỏi với tôi thôi chứ?"
Người phụ nữ mất tự nhiên gật đầu: "Không sai, tối hôm trước tôi cũng đã đến thư phòng chào hỏi Tống chủ tịch."
Cô ta cũng rất thản nhiên mà thừa nhận, giữa mày mắt cũng không có vẻ lén lút.
"Tôi trở về cùng các vị."
"Chị!"
Minh Lan cười yếu ớt, "Không có gì để nói nữa, người là do tôi giết."
Bọn cảnh sát đưa mắt nhìn ra hiệu cho nhau xong, một hình cảnh đã lấy còng tay tiến lên.
"Cô Minh Lan, cô bị nghi có liên quan đến vụ mưu sát chủ tịch Tống thị Tống Chi Nhậm, chúng tôi bây giờ chính thức bắt cô."
Minh Lan ngẩng đầu lên, nét mặt của cô ta vẫn lạnh nhạt mà nhã nhặn.
Chẳng qua là, khi hai tay của cô ta bị còng lại rồi mang ra bên ngoài, quản sự Minh đột nhiên vọt tới, cản đường của cảnh sát lại.
"Các người bắt lầm rồi, người giết chủ tịch chính là tôi, không phải chị tôi."
Hai chị em tranh nhau nhận tội khiến cho vụ án vốn sáng tỏ thì giờ lại rơi vào sương mù.
"Tiểu Tuệ......" Minh Lan sốt ruột đến mù quáng, hận không thể che miệng của em gái.
Quản sự Minh hít sâu một cái, nhìn cảnh sát trưởng nói: "Chị của tôi nhiều lắm thì coi như là ngộ thương, nhưng thực sự giết chết chủ tịch chính là tôi, một kích trí mạng kia là do tôi đánh, là tôi đập chết khi chủ tịch vẫn còn sống."
..................
Đồn cảnh sát, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ngồi ở trong hành lang, chị em nhà họ Minh đang tiếp nhận thẩm vấn trong phòng điều tra.
Đối với chuyện quản sự Minh giết Tống Chi Nhậm, hai vợ chồng ít nhiều cũng có chút khó hiểu, muốn biết nguyên nhân.
Không bao lâu, trong hành lang vang lên một tràng tiếng khóc than thảm thiết rất quen thuộc.
Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìn, quả nhiên, Tống Nhiễm Cầm được Tô Hành Phong dìu từ trong một căn phòng ra ngoài.
Tinh thần của hai mẹ con đều đã uể oải, nếp nhăn trên mặt Tống Nhiễm Cầm sâu thêm một chút, bộ mặt của Tô Hành Phong đầy râu ria.
Lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn, hai mẹ con rối rít lộ ra vẻ mặt tức giận.
Tô Hành Phong chế nhạo mà liếc nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt cố định trên mặt Tống Kỳ Diễn: "Mèo khóc chuột giả từ bi."
Cận Tử Kỳ nhíu mi: "Không phải chúng tôi tới đón các người."
Tô Hành Phong đang muốn nói ra câu châm chọc kế tiếp thì phút chốc đã bị nghẹn ở trong cổ, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, có chút thẹn quá thành giận mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, sau đó nửa kéo nửa đỡ Tống Nhiễm Cầm đi xuống lầu.
Tiếng Tống Nhiễm Cầm kêu rên không ngừng: "Mạng của tôi sao mà khổ như vậy nè......"