Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 288 : Dòng dõi nhà họ tô chúng ta có hậu rồi sao?

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Bệnh viện, cửa phòng bệnh.



"Tâm trạng của bệnh nhân quá kích mới bị động thai khí, may mắn kịp thời đưa đến bệnh viện, nếu không đứa nhỏ đã không còn!"



Bác sĩ vừa liếc nhìn tài liệu cá nhân trên tay vừa vui mừng nói.



"Lần này mặc dù nguy hiểm đã qua rồi nhưng các người làm cha mẹ vẫn phải chú ý, phụ nữ mang thai kiêng kỵ nhất chính là bị tức giận, cái thai này nếu như bị sẩy, ai biết được lần mang thai thứ hai cần phải chờ tới khi nào."



Nét mặt của Kiều Hân Hủy rất kỳ lạ, nhưng vẫn quay sang bác sĩ cười nói cảm ơn: "Làm phiền cô rồi."



Dường như bác sĩ cũng phát hiện một điểm, người phụ nữ mang thai này gặp chuyện không may nhưng tại sao cha của đứa bé vẫn chưa lộ diện, ôm trong lòng suy đoán nào đó, cô lại căn dặn mấy điều cần chú ý một chút, sau đó mới lắc đầu rời đi.



Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết cũng tới đây, đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối chưa từng chen vào một câu.



Nhìn thấy Kiều Hân Hủy trong lòng không yên vịn vào vách tường, vô lực ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, Cận Tử Kỳ thầm nghĩ, bảo vệ đứa nhỏ này, đối với mẹ con Kiều Niệm Chiêu mà nói thấy không phải là chuyện tốt.



Về danh nghĩa đứa nhỏ không biết cha là ai để chịu trách nhiệm mà được sinh ra, chi bằng liền ngoài ý muốn sanh non đi.



Cận Chiêu Đông vẫn luôn xanh mặt ngồi ở trên ghế dựa, sau khi bác sĩ đi xa, bỗng dưng đứng dậy, liền muốn đi vào phòng bệnh.



Kiều Hân Hủy vội vàng kéo ông lại: "Chiêu Đông, hiện tại đừng đi vào, Niệm Chiêu không thể bị kích thích được nữa!"



Mặt Cận Chiêu Đông đỏ tới mang tai, tức giận đến chỉ thở: "Buông ra, mẹ nuông chiều thì con hư, chính là nói cô!"



Trên hành lang bệnh viện thỉnh thoảng có người đi ngang qua, đều tò mò nhìn sang.



Khóe mắt Kiều Hân Hủy còn đọng lại một giọt nước mắt, bà ta hạ thấp giọng của mình nói: "Chiêu Đông, tôi van cầu anh, van cầu anh, không nên ở chỗ này mắng chửi nó, nó cũng đã như vậy rồi, anh chừa cho nó chút thể diện đi."



"Hiện tại muốn thể diện sao? Sớm đã làm gì!"



Bên trán Cận Chiêu Đông gân xanh chuyển động dữ dội, giật chiếc cà vạt vốn được thắt gọn ra, chỉ cảm thấy trước nay chưa từng mệt mỏi như vậy.



"Tôi cũng không ngờ đứa nhỏ này không phải của Tôn Hạo, tôi vẫn cho rằng, cho rằng..."



Kiều Hân Hủy nói về sau thì cúi đầu khóc thút thít, đụng phải loại chuyện xúi quẩy này đổi lại là ai cũng muốn khóc.



Hiện tại Tôn Hạo nói lời như thế, chẳng khác gì là muốn đoạn tuyệt với Kiều Niệm Chiêu, nếu muốn cậu ta làm kẻ "đổ vỏ" thì tuyệt đối không thể rồi hơn nữa lúc ấy cậu ta la to lớn tiếng như vậy, cũng có không ít nhân viên Cận Thị nghe được.



Kiều Hân Hủy càng nghĩ càng thấp thỏm, túm chặt ống tay áo của Cận Chiêu Đông: "Chiêu Đông, tôi biết Niệm Chiêu đã làm rất nhiều chuyện tổn thương lòng anh, nhưng chung quy nó chính là con gái của anh mà, là tôi mang thai mười tháng sinh ra, nếu như ngay cả anh cũng chẳng quan tâm đến nó, vậy nó và đứa bé trong bụng của nó sau này làm thế nào còn sinh tồn được nữa chứ?"



Cận Chiêu Đông tái mặt, ngực không ngừng phập phồng: "Chẳng lẽ cô muốn tôi đi cầu xin Tô Hành Phong cùng cái người mẹ kia sao?"



Kiều Hân Hủy sửng sốt, ngay sau đó chảy nước mắt nói: "Tôi cũng không muốn mà, nhưng còn có biện pháp khác sao?"



Cận Chiêu Đông hung hăng hất tay của Kiều Hân Hủy ra, hai tay chống nạnh, đi tới đi lui ở trước cửa phòng bệnh, đột nhiên dường như ông chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết đang ngồi bên cạnh.



Kiều Hân Hủy cũng phát hiện ánh mắt của Cận Chiêu Đông gửi ở trên người của Tô Ngưng Tuyết đầy mong chờ, trong lòng không cảm xúc.



Nhưng, Cận Chiêu Đông vốn không cố kỵ tâm tình của bà ta, đã đi đến trước mặt Tô Ngưng Tuyết.



"Ngưng Tuyết, nếu như là em, em định làm thế nào?"



Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt quét mắt nhìn Cận Chiêu Đông nói chuyện cẩn thận: "Đó là chuyện nhà của anh, hỏi tôi làm gì?"




Dường như Tô Hành Phong có chuyện phiền lòng, ngay sau đó khi nói chuyện với Tống Nhiễm Cầm đều mang theo mùi thuốc súng.



Nhất là, khi anh ta ngẩng đầu, thấy Cận Tử Kỳ thì khuôn mặt ngay lập tức kéo dài thật dài.



Với cái vẻ mặt nhue thế giống như Cận Tử Kỳ thiếu anh ta mấy trăm vạn không chịu trả.



Thanh Kiều thấy Tô Hành Phong lập tức từ trong mũi hừ một tiếng, Cận Tử Kỳ thì đối với Tô Hành Phong lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Tô Hành Phong, nếu anh đã đến rồi, tôi muốn hỏi anh, các người tới khi nào mới chuyển ra vậy?"



Một khi đã làm khách nhưng lại không có chút tính tự giác, không còn cách nào khác, đành phải để vị nữ chủ nhân là cô đây tốt bụng chỉ điểm thôi.



"Anh cũng biết, theo trên luật pháp mà nói, cả Tống trạch bây giờ là vật sở hữu chồng của tôi, thế nhưng, anh và mẹ anh còn có cả vợ của anh nữa cũng ở chỗ này, đã không có được sự đồng ý của chồng tôi, cũng chưa bao giờ trả một phần tiền thuê nhà, chuyện như vậy cũng thật sự có chút thái quá rồi."



"Trước kia là có cha chồng ở đây, A Diễn làm con trai cũng không tiện cạch mặt, có một số việc chỉ có thể một kéo hai kéo. Nhưng nơi đây cuối cùng vẫn là nhà họ Tống, không thể nào cho các người vẫn luôn ở mãi, con gái đã gả ra ngoài như nước tát ra ngoài, dù cho chúng tôi có thể mang theo áp lực dư luận, cũng không thể không suy tính cho các người một chút."



Con gái lấy chồng sinh con nhưng vẫn ở tại nhà mẹ đẻ, nói ra ít hay nhiều cũng phải chịu lấy người đời chỉ trích.



Tuy rằng chồng đã cùng người đàn bà khác bỏ chạy, nhưng con của bà ta họ Tô, không phải con rể mà nhà họ Tống chiêu nạp vào.



Cận Tử Kỳ cười cười: "Mọi người nói như thế nào cũng là thân thích, tiền thuê nhà gì gì đó coi như xong. Tôi cũng không có ý làm khó dễ các người, nhưng, thành phố S lớn như vậy, bằng năng lực kinh tế của Hành Phong, tìm căn nhà nhỏ cũng không khó chứ?"



Lời của Cận Tử Kỳ là miệng nam mô, bụng bồ dao găm, nói xong Tống Nhiễm Cầm phải nghiến răng, mà Tô Hành Phong thì quả thật sợ ngây người, sững sờ đứng ở nơi đó, rất lâu mới lấy lại tinh thần.



Cận Tử Kỳ bị ánh mắt không thể tin đó của anh ta nhìn phải nhíu nhíu mày, "Chẳng lẽ tôi nói như vậy có gì sai sao?"



Nhà cửa này, chính là do ông ngoại của Tống Kỳ Diễn kiến tạo, hiện tại thu về cũng phải là chuyện đương nhiên.



Thanh Kiều ở kế bên cười hì hì một tiếng: "Ây da, tôi nói nè trưng ra cái bộ dạng vô cùng đau đớn này làm gì vậy? Chẳng lẽ cái nhà này của anh rể tôi phải để cho các người ở không à? Cho dù là khách sạn, cũng phải trả phí ăn ở gì đó, tuy rằng anh rể tôi là cậu của anh, nhưng tổng giám đốc Tô à, anh ấy cũng không có trách nhiệm phải nuôi dưỡng phụng sự cho các người nha."



"Tổng giám đốc Tô, dù sao anh cũng sẽ không mặt dày mày dạn đến nước này chứ? Chuyện này mà tôi đem ra ngoài để đàm tiếu, cũng cảm thấy xấu mặt không chịu nổi nếu nói tôi với anh có quen biết nhau đấy."



Thanh Kiều mở miệng một tiếng là tổng giám đốc, nhưng lời nói lại đầy châm chọc, cả khuôn mặt Tô Hành Phong đều đen tối.



Tô Hành Phong siết chặt quả đấm, gần như oán hận mà trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, trên mặt không này ra nụ cười nào, chỉ có thể lạnh lùng nói: "Tử Kỳ, tôi trước kia không biết, em thế nhưng lại hùng hổ doạ người như vậy."



Cận Tử Kỳ chợt nhíu mày, không có ý định nói nhảm với anh ta.



Tô Hành Phong cười nhạo, oán hận nhìn thoáng qua Ngu Thanh Kiều, nhìn gương mặt bình thản của Cận Tử Kỳ, cắn răng nói: "Khó trách năm đó tôi nói không kết hôn, một tiếng em cũng không nói. Khó trách em đồng ý một cách sảng khoái như vậy! Có phải là vào thời điểm đó em đã biết ông ngoại tôi còn có một người con trai như vậy! Chỉ tiếc tôi khờ, để cho em chộp được chứng cớ. Nếu không..."



"Nếu không anh muốn thế nào?" Cận Tử Kỳ lạnh lùng cười: "Tô Hành Phong, mặt mũi không phải là người khác cho, người khác cho chỉ là mặt nạ, mà chính bản thân mình cho mình mặt mũi mới đúng."



Giờ phút này Tô Hành Phong đối với Cận Tử Kỳ nói không ra oán giận, đứng ở nơi đó cứng ngắc lặng im bất động.



Cận Tử Kỳ tự biết nói lý lẽ với anh ta sẽ không thông, cũng lười lãng phí thời gian, lôi kéo Thanh Kiều muốn vào toà nhà lầu chính, nhưng đi được hai bước, thì dừng lại, quay đầu nói với Tô Hành Phong: "Dì Hân có câu nhờ tôi chuyển đến cho anh."



Tô Hành Phong đối với họ Kiều không có cảm tình gì, cau mày: "Nói cái gì?"



"Hôm nay Kiều Niệm Chiêu cùng Tôn Hạo đã trở mặt rồi, Tôn Hạo nói, anh ta chưa bao giờ chạm qua cô ta."



Phần còn lại, không cần phải nói rõ nữa, Tô Hành Phong không phải tên ngốc, trong lòng cũng sẽ lập tức hiểu ra.



Chỉ là, Tô Hành Phong hoặc là Tống Nhiễm Cầm vẫn còn chưa phản ứng kịp, có một giọng nữ dễ nghe lại ngang tàng chen vào....



"Ha ha, nói như vậy, dòng dõi nhà họ Tô chúng ta sẽ có hậu rồi sao?"