Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 289 : Người họ kiều nào đó bị bắt cóc (1)

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



"Ha ha, nói như vậy, dòng dõi nhà họ Tô chúng ta sẽ có hậu rồi sao?"



Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều không khỏi ngẩng đầu nhìn đến chỗ phát ra âm thanh, đã thấy Bạch Tang Tang đứng ở đó.



Thời tiết tháng ba, nhưng Bạch Tang Tang chỉ mặc một chiếc áo len thun cao cổ hơi mỏng cùng với quần jean, dáng vẻ không ì ạch giống với lúc mang thai, thân hình duyên dáng tươi sáng xinh đẹp đứng khoanh tay, trên mặt còn treo một nụ cười chỉ làm cho người khác không thoải mái.



Nhìn thấy Bạch Tang Tang, sắc mặt khó coi nhất là Tô Hành Phong, "Cô đi ra đây làm gì?"



Bạch Tang Tang liếc xéo anh ta một cái, nhàn nhã cất bước đi tới, đứng thẳng bên cạnh Cận Tử Kỳ, hừ nhẹ một tiếng.



"Tại sao tôi lại không thể đi ra đây? Nếu như không đi ra đây làm sao có thể nghe được tin tức tốt như vậy?"



Ngay lập tức Tô Hành Phong trừng mắt tức giận, giọng điệu cũng cực kỳ đầy vẻ chống đối: "Không biết cô đang nói vớ vẩn cái gì!"



Sau khi sinh non tính tình của Bạch Tang Tang đại biến, trước kia tuy rằng tự cho mình rất cao, nói chuyện mang khí thế bức người, nhưng chí ít biết làm thế nào để giữ đúng mực, nhưng hôm nay, cả người của cô ta đều lộ ra một loại cay nghiệt và châm chọc nồng nặc.



Cận Tử Kỳ không nhịn được nhìn thêm Bạch Tang Tang mấy lần, Bạch Tang Tang cảm nhận được sự quan sát dò xét của cô, quay đầu cười với cô.



"Mợ, yên tâm đi, chậm nhất tối mai chúng tôi nhất định chuyển đi!"



Một tiếng "Mợ" của Bạch Tang Tang làm cho Tống Nhiễm Cầm dậm chân: "Cô gọi cô ta là cái gì?"



"Mợ đó!" Bạch Tang Tang ngây thơ mở trừng hai mắt, khóe môi chứa đựng nụ cười đầy hứng thú: "Chẳng lẽ không đúng sao?"



Tống Nhiễm Cầm bị tức đến mức chỉ biết cắn răng, lại không nói nên lời phản bác, sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn.



Bạch Tang Tang này là cố ý làm trái lại bà ta, biết rõ bà ta ghét nhất kiêng kị nhất là cái gì, cô ta càng muốn ở trước mặt bà ta gọi Cận Tử Kỳ một tiếng "Mợ" này, nói rõ là không để cho trong lòng của bà ta được thoải mái!



Tô Hành Phong lạnh lùng nói: "Bạch Tang Tang, cái nhà này từ bao giờ đến phiên cô tới nói chuyện?"



Ngu Thanh Kiều ở bên cạnh ha ha cười nói: "Tô Tổng, vợ của anh so với anh có thể nói biết lý lẽ thức thời nhiều hơn, đây không phải của anh có lẽ cũng không nên cố chấp mà giữ lấy, con người phải biết người biết ta, anh nói có đúng hay không?"
"Không phải anh chê tôi không thể sinh con sao? Hiện tại tôi muốn chăm sóc cho con cái của anh, ngược lại anh nghi ngờ tôi không có ý tốt, Tô Hành Phong, tôi phát hiện con người của anh thật đúng là mâu thuẫn, ngay cả con ruột cũng không cần nữa sao??"



"Con ruột? Cô sẽ hảo tâm như vậy, thay người khác nuôi dưỡng con cái sao?"



"Có lẽ với người khác sẽ không, nhưng của Tô Hành Phong anh..."



Bạch Tang Tang lại gần kề sát vào Tô Hành Phong, nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai anh ta nhẹ hà một hơi: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc chu đáo."



Tô Hành Phong nhìn Bạch Tang Tang xoay người đưa bóng lưng rời đi, mặt mày dữ tợn, hai tay siết lại thành nắm đấm, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, anh ta giơ tay, quơ một vòng đấm mạnh lên trên thân cây ở bên cạnh.



--- ------ ------ ---



Tống Kỳ Diễn tan ca về đến nhà, liền phát giác được bầu không khí so với thường ngày có chỗ không giống.



Thời gian này người giúp việc vốn nên bận rộn ở trong phòng bếp nhưng lại đang uống trà nói chuyện phiếm trước sân nhà, còn có bảo vệ đang đánh cầu lông với người làm nữ cười nói rộn ràng, một khung cảnh thật hoà thuận vui vẻ.



Khi có người phát hiện Tống Kỳ Diễn đi tới, trước sân nhà lập tức yên tĩnh lại, sau đó lần lượt đứng vững, cung kính cúi đầu chào Tống Kỳ Diễn: "Chào thiếu gia!"



Tống Kỳ Diễn nghiêng mắt nhìn cái vợt đánh cầu lông, nhướng mày lên xuống: "Chiều tối không có gió, quả thật thích hợp chơi cầu."



Toàn thân của người giúp việc đang cầm vợt đánh cầu lông run lên, lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.



"Thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân nói, tối nay cho chúng em được nghỉ."



Tống Kỳ Diễn gật đầu một cái, cười dịu dàng, vỗ vỗ vai của cậu ta: "Chơi vui vẻ đi, tôi lên lầu thay quần áo."



Hắn đi được hai bước, lại dừng lại, quay đầu, thần kinh mọi người vốn đã thả lỏng ngay lập tức bị căng thẳng.



Tống Kỳ Diễn lấy ngón tay gõ gõ lên đầu của mình, ngượng ngùng hỏi: "Thiếu phu nhân đâu?"



"Dạ thiếu phu nhân ở phòng ăn."