Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 292 : Đều đã uống rượu say làm sao đi vào?
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Quán cà phê.
Cận Tử Kỳ mang một ly trà giải rượu đưa tới trước mặt Tiêu Tiêu: "Nói một chút xem, tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt Tiêu Tiêu đỏ lên, ngượng ngùng sờ lên cổ của mình: "Chuyện này nói ra rất dài dòng..."
"Vậy thì nói tóm tắt ngắn gọn."
Cận Tử Kỳ nhìn cô cười tủm tỉm, "Nói đến, Kỳ Diễn cũng rất hiếu kỳ chuyện tình cảm của Trâu Hướng."
Tiêu Tiêu lập tức sợ tới mức mặt mày xoám ngoét, vội giơ hai tay thanh minh: "Chúng em rất trong sạch, cho dù có, cũng chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm, chuyện gì cũng không xảy ra?"
"Vậy sao?" Cận Tử Kỳ nâng cao giọng, nhướng lông mày, bưng ly sữa lên thưởng thức một ngụm.
"Đương nhiên!" Tiêu Tiêu chỉ kém vỗ ngực bảo đảm: "Dù sao hai đứa em cũng chỉ là quen biết sơ sơ."
Cận Tử Kỳ đặt cái ly xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Nói như vậy, quen thuộc là có thể phát sinh chút gì hả?"
"Không phải không phải..." Mặt của Tiêu Tiêu đỏ tới mang tai, giải thích rất lâu cũng không nói ra được một nguyên do, cuối cùng nghẹn đủ một hơi, ậm ờ nói nhỏ: "Đều đã uống rượu say làm sao đi vào..."
"Khụ!" Ánh mắt của Cận Tử Kỳ quan sát Tiêu Tiêu đầy quái lạ, trước kia ai nói cô nương này đơn thuần đấy nhỉ?
Tiêu Tiêu bị nhìn chằm chằm phải ngượng ngùng, khóe miệng giật giật: "Không phải em đây bị ép sao? Dù sao, em có thể giơ tay lên thề, giữa em cùng thư ký Trâu thật sự trong sạch, trời xanh chứng giám, nhật nguyệt có thể bày tỏ!"
Cận Tử Kỳ liếc nhìn túi hành lý để ở một bên: "Nếu thật sự là như vậy, em làm gì cần phải trốn tránh người nào đó?"
"Em không có trốn người nào, vả lại em không làm gì sai, tại sao phải trốn người ta?"
"Xem đi, ngay cả chính bản thân em cũng đã không tin những gì mình nói, dựa vào cái gì cho rằng chị sẽ tin?"
Vẻ mặt Tiêu Tiêu cứng đờ, hai vai rũ xuống, qua một hồi lâu mới ủ rũ nói: "Thật ra em không có cố ý."
Cận Tử Kỳ nhìn lướt qua thu hoạch của Thanh Kiều: "Chị lại cho rằng không có bà bầu này đây, em sẽ càng thêm thanh thản tự do."
Thanh Kiều bĩu bĩu môi, ngồi xuống cạnh Cận Tử Kỳ, tò mò nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Hai người mới vừa rồi là đang nói tới Tôn Hạo và Kiều Niệm Chiêu sao? Tối qua ý của chị họ nói đứa bé của Kiều Niệm Chiêu kia là con của Tô Hành Phong sao?"
Cận Tử Kỳ dùng ánh mắt kiểu như "Làm như em mới biết tin này" mà nhìn Thanh Kiều, rồi cúi đầu uống sữa tươi, mà lúc này điện thoại di động của Tiêu Tiêu lại vang lên, sau khi cô nhìn thấy dãy số thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng đứng dậy chia tay.
"Tại sao cô ấy chạy đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ là do câu nói kia của em dọa cô ấy sợ sao?" Thanh Kiều tự lẩm bẩm.
Cận Tử Kỳ quan sát đánh giá cô nàng một lượt, mới hỏi: "Lần này trở về, em có tính toán gì không?"
Phong thái của Thanh Kiều lúc này mới thùy mị, gò má khẽ nhuộm hồng, thận trọng nói với Cận Tử Kỳ: "Mẹ của em đã thương lượng với ba của em rồi, họ nói không hạn chế chuyện em yêu đương, nhưng sau khi kết hôn phải đến Pháp."
Ý ở ngoài lời, nếu Hàn Mẫn Tranh muốn cưới Thanh Kiều, phải từ bỏ công việc bên này mà đến Pháp định cư.
"Mẫn Tranh đồng ý sao?"
Thanh Kiều buồn nản dựa vào ghế sofa: "Em vẫn chưa mở miệng với anh ấy."
Quả nhiên, nhà nào cũng đều có chuyện khó khăn phải trải qua, ở trong tình yêu làm sao chỉ thật sự duy có tình yêu là trên hết?
Hai chị em họ đi ra nhà hàng, gọi điện thoại cho tài xế, lúc đang đợi xe, lại gặp được một người không làm sao nghĩ là có thể nhìn thấy.... Phương Tình Vân, đang đứng ở ven đường đón xe taxi.
"Chị họ, chị quen biết cô ấy sao?" Thanh Kiều thuận theo tầm mắt của Cận Tử Kỳ mà nhìn qua, cũng nhìn thấy Phương Tình Vân.
Bụng của Phương Tình Vân cũng không nhỏ, đi giày đáy bằng, người hơi mệt mỏi đứng ở nơi đó, nơi này xe không dễ bắt, một tay cô ta mang theo túi xách một tay vẫy vẫy, trên gương mặt có chút mồ hôi.
Xe ô tô của nhà vừa mới đến, tài xế mở cửa xe, Cận Tử Kỳ trước khi ngồi vào thì nói: "Không quen thân."
Thanh Kiều nhìn ra dường như Cận Tử Kỳ không muốn cùng Phương Tình Vân chào hỏi, nên cũng ngồi vào trong xe theo.
Kết quả cửa xe vừa khép lại, đến lúc tài xế vòng qua chỗ ghế lái, khi chuẩn bị lái xe, cửa sổ xe chỗ ngồi phía sau vang lên tiếng gõ.