Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 293 : Bắt cóc hay là... đuổi giết? (1)
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ hạ cửa sổ xe xuống thì thấy Phương Tình Vân đã đứng ở bên cạnh xe.
"Có chuyện gì không?"
Phương Tình Vân sững sờ, mắt nhìn thấy Thanh Kiều ngồi cùng Cận Tử Kỳ ở trong xe, sau khi do dự mới nói: "Tôi phải vội quay về chỗ ở gấp, nhưng bắt xe mãi vẫn chưa được, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn hay không?"
Cận Tử Kỳ chậm rãi mở to mắt nhìn, nhìn mặt mày của Phương Tình Vân ở khoảng cách gần như vậy, thiếu chút nữa cô nhận không ra.
Phương Tình Vân ở trước mắt so với khi gặp ở Tam Á càng thêm tiều tụy, hai mắt thâm quầng rất nặng, làn da trên mặt có lẽ bởi vì bị mất ngủ mà lỗ chân lông rất to, cũng bởi vì không trang điểm lại càng lộ vẻ tang thương.
Thanh Kiều nhíu mày nhìn Phương Tình Vân một cái, lại nhìn Cận Tử Kỳ: "Chị họ..."
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn Phương Tình Vân thêm vài lần: "Chỉ sợ không thuận đường."
"Cô yên tâm, sẽ không lãng phí của cô bao nhiêu thời gian."
Phương Tình Vân cười khổ, "Tôi đã dọn ra khỏi nhà của Tần Viễn mà chuyển đến đây, hiện tại đang ở gần vườn Kỳ Lân."
Đối mặt với vẻ ngạc nhiên của Cận Tử Kỳ, Phương Tình Vân tỏ rõ ra thản nhiên không ít: "Tôi cùng Tần Viễn ly hôn rồi."
"Thiếu phu nhân..." Ông Trương tài xế nhìn về phía Cận Tử Kỳ hỏi ý, ông cũng định nổ máy xe.
Phương Tình Vân lại tay mắt lanh lẹ mà níu giữ khung cửa xe: "Coi như tôi cầu xin cô một lần, tôi... Bụng của tôi không được thoải mái lắm, nếu như vẫn không bắt được xe, tôi sợ rằng... Tôi không muốn đứa nhỏ có chuyện."
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm bụng của Phương Tình Vân vài giây, mới quay đầu lại nói với Thanh Kiều: "Em ngồi lên phía trước đi."
Phương Tình Vân thấy Cận Tử Kỳ buông lỏng, nhìn cô đầy cảm kích: "Cảm ơn cô, đã không so đo hiềm khích lúc trước..."
Cận Tử Kỳ xê dịch qua chỗ ngồi bên cạnh, "Cô không cần cám ơn tôi, tôi chưa từng nghĩ sẽ giúp cô, cho cô lên xe, cũng chỉ là nể mặt đứa bé."
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy phía sau họ có một chiếc xe màu đen bám theo đuôi thật gần.
Về phần bảng số xe, giống như chiếc xe đã bắt cóc Kiều Niệm Chiêu, bị bảng trắng che lại!
Sự lo lắng nhanh chóng lan tràn trong cơ thể, Cận Tử Kỳ bấu lấy lưng của ghế lái, "Chú Trương, nghĩ mọi cách bỏ xa chiếc xe ở đằng sau, có lẽ chúng ta bị theo dõi!"
"Theo dõi?!" Thanh Kiều đề cao âm lượng, đợi sau khi thấy mặt của chiếc xe ô tô, sắc mặt trắng bệch.
Lão Trương cũng đổ mồ hôi lạnh róc rách, ông lái xe mấy chục năm, cũng chưa từng gặp qua tình huống chỉ có ở trong phim thế này.
Trong lòng Cận Tử Kỳ vô cùng hỗn loạn, trong đầu cũng rối như tơ vò, không thể nghĩ ra được đầu mối.
Cô chỉ có nghĩ đến chính là việc sáng nay Kiều Niệm Chiêu gặp phải bọn bắt cóc.
Chẳng lẽ những người kia đánh mục đích lên trên người mình?
Hô hấp của Cận Tử Kỳ cũng theo đó trở nên dồn dập, cô cố gắng bình phục cảm xúc của mình, lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi vào số của Tống Kỳ Diễn thì có một chiếc xe tải xông tới mặt.
"Cẩn thận!" Bên tai, là tiếng thét chói tai kinh hoảng của Phương Tình Vân.
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy bờ vai tê rần, người cô đã bị Phương Tình Vân xô ngã, điện thoại di động rơi xuống bên chân lốc cốc một tiếng.
Đang tiến đến gần chính là một chiếc xe tải đột nhiên chạy ra khỏi làn xe của mình, quay sang lái tới hướng xe ô tô của họ, chẳng những không giảm dần tốc độ, ngược lại càng lúc càng nhanh, đèn xe chói loá làm nhói đau mắt người ngồi trong xe.
Đồng tử của ông Trương co rụt lại, lập tức đảo tay lái, đồng thời đạp phanh lại, chiếc xe nhanh chóng xoay tròn một vòng lớn ở trên đường, lốp xe ma sát mặt đất tạo nên tiếng vang chát chúa phá vỡ cả không trung.
"Két...."
Lúc Cận Tử Kỳ dự liệu được nguy hiểm, liền vội vàng bảo vệ bụng của mình.