Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 301 : Đánh mất đứa bé! (1)
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
“Tôi là người đặc biệt thích làm đề tài lựa chọn, cho nên trước khi Tần tổng đến cố ý thiết kế một đề tài cho Tần tổng, Tần tổng, để cho tôi nhìn xem thử tối nay lựa chọn của anh là người nào?"
Tần Viễn ngồi đối diện với lão đại, hai tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, dáng vẻ sét đánh không sợ hãi.
"So với chuyện đưa ra lựa chọn mà nói, tôi càng muốn biết ai là người huy động nhân lực như vậy để bắt cóc hai người phụ nữ."
Lão đại cười hắc hắc hai tiếng: "Điểm ấy, Tần tổng anh thật sự nghĩ sai rồi, ngay từ đầu chúng tôi cũng chỉ muốn bắt Tống phu nhân, nhưng làm phiền Tống phu nhân nhắc nhở, chúng tôi mới biết được một vị khác lại là Tần phu nhân."
Trên lầu ba Cận Tử Kỳ nghe vậy, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào sau gáy của mình.
Còn ở bên cạnh, Phương Tình Vân giống như bị người ta xé vết sẹo ra, giãy giụa kêu ưm ưm với Cận Tử Kỳ.
Quả thật, nếu không phải tại Cận Tử Kỳ, Phương Tình Vân cô lúc này hẳn là đang nằm ở trên giường lớn ngủ một cách thoải mái dễ chịu!
Nhưng Tần Viễn ngồi ở đó với một bộ dạng lạnh nhạt, cũng không vì những lời gây khiêu khích này trút oán giận lên trên người của Cận Tử Kỳ, "Nói thử xem, kẻ cầm đầu cho mấy Tiểu La La các người bao nhiêu tiền để bắt cóc người?"
Lão đại của đám bắt cóc cũng không bởi vì ba chữ "Tiểu La La" mà thẹn quá hóa giận.
"Chuyện này cũng không nhọc phiền đến Tần tổng bận tâm đâu nhé, giữ bí mật cho công việc chúng tôi xưa nay đều làm rất tốt."
Bên cạnh có tên bắt cóc đang lật qua lật lại trong vali xách tay rất lâu, mới ghé sát vào lão đại nói: "Là thật!"
Lão đại hài lòng ho nhẹ một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Tần Viễn: "Chuyện kiểm tra tiền xong rồi, người thì ở phía trên, hiện tại tôi trao quyền lựa chọn cho Tần tổng, tự mình chọn một đi!"
Tần Viễn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng mà ngước nhìn lão đại: "Anh lại có lòng tốt như vậy sao?"
"Ha ha, Tần tổng, thật ra tôi cũng là người làm ăn, nói chuyện tất nhiên phải giữ lời, nhất định để cho anh một người."
Đôi mắt Tần Viễn trầm xuống, đáy mắt gợn sóng đầy hoang mang, toàn là sắc mây mờ.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn thấy vẻ mặt của Tần Viễn âm tình bất định, nhịp tim không còn ổn định, lặng lẽ mà hết lần này tới lần khác gọi tên Tống Kỳ Diễn, trên trán đã rịn ra mồ hôi lấm tấm.
Lão đại liếc nhìn hai người phụ nữ trên lầu ba mặt mày trắng bệc, nhìn nhìn Tần Viễn chỉ im lặng, đáy mắt lóe lên hưng phấn, gã ta huýt sáo, trên lầu ba, thân hình của Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân nhoáng một cái, người đã bị đẩy xuống.
Kể cả lão đại ở bên trong đám bắt cóc cũng đã kinh ngạc mà há to mồm, không hiểu được chuyện gì mà nhìn lối vào --
Trong bầu không khí bụi bay lên cuồn cuộn, từng trận gió lạnh từ cánh cửa lớn bị mở â thổi vù vù vào trong.
Nhịp tim của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, bỗng ngẩng đầu lên nhìn sang phía lối vào, chỉ là chưa chờ tầm mắt của cô bắt được bóng hình quen thuộc kia, sợi dây thừng buộc chặt ở cổ tay sau đó lại bị buông lỏng --
Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân đồng thời nhanh như tia chớp bị rơi tự do xuống phía dưới.
Lớp băng keo dán kín đã che đậy đi từng tiếng kêu lên đầy kinh hoảng.
Luồng gió thổi mạnh sượt qua gò má, có chút nhói đau, cánh môi Cận Tử Kỳ trắng bệch, cắn răng, ôm lấy bụng thật gắt gao.
Mặc kệ xảy ra điều gì, chỉ cần có thể giữ lại cục cưng, có thể giữ lại cục cưng là tốt rồi!
..............................
Nhìn thấy dây thừng trong phút chốc đứt lìa, trên cổ Tần Viễn nổi gân xanh, bỗng nhiên anh phóng tới chỗ người phụ nữ ấy.
Gần như không có chút nào do dự, đôi mắt luồn nhìn cô chằm chằm không chớp, hai chân cũng thuận theo tâm ý của mình.
Chỉ là, khóe mắt đột nhiên liếc thấy có một bóng người khác sốt ruột xông tới.
....................................
Thời gian giống như dừng lại một vài giây, Cận Tử Kỳ nhắm chặt hai mắt, hai tay che lấy bụng tái xanh siết chặt quần áo đến nhăn nhúm, cả người nhìn qua như đã trải qua một loại dằn vặt dày vò.
Màng nhĩ phát ra tiếng ông ông, mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, tro tàn lại cháy có phải là chính là tình huống như thế?
-- Kỳ Diễn đến rồi, người đàn ông mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong vào khoảnh khắc cuối cùng này đã chạy tới!
Trên hàng mi đang run nhè nhẹ của Cận Tử Kỳ đã thấm hơi nước, cô không dám mở mắt ra, chỉ là dùng tay ôm chặt lấy cổ của Tống Kỳ Diễn, giống như tấm lục bình bồng bềnh phiêu dạt trong biển đã tìm tới bến tàu của mình.
Giống như một vở kịch được xoay chuyển, cốt truyện sau đó đã phát sinh sự thay đổi ngoài dự đoán của mọi người --