Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 302 : Đánh mất đứa bé! (2)
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
"Ầm -- "
Phương Tình Vân rơi xuống mặt đất thật mạnh, dấy lên lớp bụi dày đặc.
Một tiếng kêu đau nặng nề bị chìm ngập dưới lớp băng keo, bụng dưới của cô ta truyền đến trận trận đau đớn kịch liệt, thậm chí có thể cảm nhận được có dòng máu ấm nóng tràn ra từ giữa hai chân cô, nhiễm đỏ chiếc váy, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Mái tóc dài rối tung bởi vì ướt mèm mồ hôi mà dính ở trên má, dáng vẻ của cô ta quái dị mà quỳ ở trên đất, cánh tay vì bị trật khớp mà mất đi tri giác, nhưng cô ta vẫn ngẩng đầu lên, tầm mắt mơ hồ tìm tới người đàn ông đó.
"Về sau mỗi một buổi sáng, anh đều muốn uống sữa tươi do em nấu cho anh, Tình Vân, gả cho anh được không?"
"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, Tình Vân, anh sẽ không bỏ em lại một mình."
Lời hứa chưa được bao lâu ấy vẫn vang vọng rõ ràng ở bên tai, nhưng một màn trước mắt này cũng thật tàn nhẫn và thật châm chọc.
Thân thể lại đau đớn nhưng cũng không so bằng người bạn yêu tàn nhẫn đâm một dao vào ngực mình.
Phương Tình Vân té ngã xuống đất, phần dưới cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ, cô ta nhìn Tần Viễn đang đứng cách Cận Tử Kỳ chưa đầy một mét chằm chằm không chớp mắt, nước mắt không ngừng lăn ra từ bên khóe mắt, cô ta lại không nhịn được mà muốn cười to.
"Nếu như nó sinh ra cũng chỉ là công cụ cô dùng để trói buộc tôi, vậy thừa dịp hiện tại, bỏ nó đi, nó đã không thể nào có cha, một khi mẹ cũng không thể trân trọng yêu quý nó thật tốt, chi bằng đừng đến cõi đời này."
Hiện tại đứa bé đã thật sự mất rồi, có phải vừa vặn hợp với tâm ý của anh ta không?
Vào mấy ngày hôm trước mẹ của cô ta gọi điện thoại cho cô ta, khuyên nhủ cô ta về thành phố B đi --
"Một khi Tần Viễn đã như vậy rồi, con cần gì phải ép mình vào trong ngõ cụt? Những năm qua, nó đối xử tốt với con căn bản không được một nửa con đối với nó!"
Đâu phải chỉ là không được một nửa, căn bản là ngay cả một phần vạn cũng không có...
Nhưng bất kể anh đối với cô ta tuyệt tình thế nào, cô ta vẫn thương anh, không thể kiềm chế mà thương anh, chỉ cần anh đối với mình bày ra một ánh mắt ôn nhu hay nói một câu quan tâm mà nói, cô ta sẽ phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô ta dùng mười năm để đổi lấy sự rung động của Tần Viễn, nhưng quay đầu lại thì ngay cả đứa bé cũng không giữ được.
Mẹ của cô ta nói cô ta ngốc, cô ta biết mình là ngốc, ngốc đến mức cho đến giờ phút này còn muốn bào chữa cho anh.
"Lừa gạt ai đó! Mày thật coi ông đây chưa từng trải qua việc đời, cầm cái đạo cụ này ra hù dọa ông, ông nói cho mày biết, ông có giật mình hoảng sợ thật, nhưng mày đừng tưởng rằng như vậy là ông đây hồ đồ không biết gì!"
Chính ngay lúc này, lại có một thanh màu đen vụt sáng chỉ vào đầu của tên lão đại bắt cóc, Tần Viễn cười cười: "Vậy cái thanh này của tao thì sao? Có muốn thử một chút không, nghiệm chứng xem có phải là thật hay không?"
Trong lúc nhất thời, căn nhà lầu đã rối loạn, đám bắt cóc cũng đã cầm súng hoặc là dao hoặc côn vây tới đây.
Cận Tử Kỳ không khỏi nắm chặt áo trước ngực Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn lại nhìn lão đại, cười cười: "Nếu không mày cho rằng tại sao so với Tần Viễn tao lại đến chậm một bước?"
-- bởi vì thừa dịp khoảng thời gian chúng mày nói chuyện với nhau, tao đã âm thầm chôn bom ở bên ngoài!
Ý ở ngoài lời của Tống Kỳ Diễn khiến cả đám bắt cóc đưa mắt nhìn nhau, không thể không bắt đầu sợ hãi mà nhìn ngang nhìn dọc.
Cho dù là trộm cướp bỏ mạng chân trời, thì cũng quý trọng tính mạng của mình, trừ phi rơi vào tình hình mọi sự không thể khác được.
Nhưng bây giờ, không phải tình hình này vẫn chưa tới mức bất đắc dĩ đâu?
Chỉ cần bọn họ thả hai người phụ nữ này, thì chuyện gì cũng xong, tất cả đều có kết cục vui vẻ.
"Lão đại, anh xem..." Lập tức liền có tên bắt cóc muốn khuyên nhủ lão đại nhà mình.
Tên lão đại cũng do dự, một bên, Tống Kỳ Diễn cầm chiếc điều khiển từ xa bất cứ lúc nào có thể cho nổ tung, một bên, Tần Viễn đang cầm súng chỉa vào mình, cuộc trao đổi này, nhìn kiểu gì cũng không được rồi.
Tuy rằng không giết Tống phu nhân thành công, nhưng không phải ba tỷ này cũng đã tới tay sao?
Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ với chủ thuê, cùng lắm thì bồi thường lại gấp đôi, không phải cũng còn một số tiền lớn sao!
Dù sao cũng hơn là bị súng bắn chết trong này, nhận lấy cái kết cục là ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tên lão đại bắt cóc rối rắm một hồi, cắn răng, ngẩng đầu vừa định cầu hoà, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.
"Pằng -- "