Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 308 : Thông minh quá sẽ bị thông minh hại! (3)
Ngày đăng: 19:14 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Phó cục Chu hài lòng gật đầu, vừa muốn ngẩng đầu vỗ vai Tống Kỳ Diễn, cách đó không xa trong bụi cỏ phát ra tiếng xột xoạt rung động, mặt gã liền biến sắc, cảnh giác mà nhìn sang: "Ai ở trong đó vậy!"
Ngay sau đó, phía sau bụi cỏ lóe lên một bóng người, thân thủ khoẻ mạnh xẹt qua bụi cây rồi không thấy đâu nữa.
Sắc mặt của phó cục Chu thay đổi rõ rệt, không biết tên kia ở đó từ bao giờ, đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ cũng không biết bị hắn ta nghe được bao lâu, nếu như truyền đi, chính là đại sự không ổn!
Lúc này, phó cục Chu chẳng còn lòng dạ nào ép hỏi Tống Kỳ Diễn nữa, vung súng trong tay loạn xạ, hướng đến phía mà bóng người kia biến mất hét lớn chỉ huy: "Mau đi, đều đuổi theo cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!"
Tống Kỳ Diễn ngồi sững trên đất, cười tủm tỉm thêm dầu vào lửa: "Phó cục Chu đừng sợ, hắn ta sẽ không nghe được bao nhiêu đâu, cho dù nghe được, không phải ông đã nói, các người đều là quan lại bao che cho nhau, hắn ta cũng không thể tố cáo được ở đâu."
Phó cục Chu chẳng phải nghĩ như vậy, hiện ở trên tín nhiệm gã mới đem nhiệm vụ này giao cho gã, nếu như gã làm hỏng, vậy giá trị lợi dụng của gã cũng giảm xuống rất nhiều, cộng thêm để cho người ta đánh cắp bí mật rồi bỏ chạy, gã không chết thì cũng là tiền đồ mong manh, ngay lập tức, cầm dây thừng trói Tống Kỳ Diễn lại, kế tiếp cũng đuổi theo.
Sau khi đợi cho những tên cướp kia chạy xa, Tống Kỳ Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đau đớn cũng theo đó trải rộng khắp người.
Sau đó, sợi dây cột trên người hắn được tháo lỏng, ngay sau đó rơi xuống mặt đất.
Tống Kỳ Diễn quay đầu, sau khi nhìn rõ là Cận Tử Kỳ đầu bù tóc rối, mặt mày hiện lên lo lắng, "Tử Kỳ?"
Cận Tử Kỳ một mặt chú ý những tên cướp kia có trở lại hay chưa, một mặt vội vàng muốn dìu Tống Kỳ Diễn lên, "Chúng ta rời khỏi nơi này trước, Tần Viễn đi đánh lạc hướng bọn chúng rồi, nhưng không biết có thể kiên trì bao lâu..."
Đã trải qua khủng hoảng và căng thẳng quá mức, hai tay của cô và giọng nói có chút không thể khống chế mà khẽ run.
Tống Kỳ Diễn cúi thấp đầu, tay trái nắm chặt hai tay của cô: "Chúng ta nhanh chóng rời đi đi!”
Cận Tử Kỳ gật mạnh đầu, khoác một tay của hắn lên trên vai mình, muốn đỡ hắn bước đi.
Đương nhiên là phó cục Chu không tin, phải nói Tống Kỳ Diễn ở việc kinh doanh thì còn có thể đi lừa, nhưng mà nói hắn biết cách chế tạo bom mìn, chính là trong khoảng thời gian ngắn chưa đến nửa giờ mà chôn đầy ở chung quanh đây, vậy quả thực là lời nói vô căn cứ!
"Đều nghe kỹ cho tôi!"
Hai tay phó cục Chu chấp sau lưng, mặc cho cái bụng to tròn, tinh thần đầy hăng hái nói: "Tất cả mọi người chia làm ba đường, hai bên, chia ra cho tôi từ trái và phải bọc lên bắt bọn họ, một đường, đi trực diện qua, tôi còn không bắt được hai người yếu ớt bệnh hoạn các người sao! Nhớ kỹ, bom mìn gì chẳng hạn đều là biểu hiện giả dối, đừng để bọn họ lừa bịp nữa!"
"Đều đi lên hết cho tôi!" Phó cục Chu cuối cùng quát một tiếng hung ác, nghiễm nhiên là thái độ của một đốc quân đại tướng trên chiến trường.
Trong lúc nhất thời, những tên cướp áo đen kia đã nhanh chóng chia làm ba ngã, một nhóm liền phóng tới chỗ người Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bọn cướp không ngừng tới gần, chẳng những không lộ ra vẻ lo lắng, nhất là khi nhìn thấy một tên đạo tặc sắp đến chỗ có mìn ở gần cô, không khỏi kinh ngạc nói: "Có phải bọn chúng điên rồi hay không?"
Nếu nói ở chỗ khác thì Tống Kỳ Diễn lừa gạt bọn chúng, nhưng trong này thật sự có chôn mìn, đám cảnh sát này thật sự trở thành kẻ liều mạng, ngay cả mìn cũng dám đạp thẳng lên sao?
Tuy rằng trước đó cô đã từng có ý xấu mà nghĩ rằng, nếu đám cướp này bị mìn nổ tung một trận, có lẽ cũng sẽ không dính lấy họ không thả giống như thuốc cao bôi trên da chó.
Nhưng đột nhiên mơ ước cứ như vậy sẽ trở thành hiện thực, Cận Tử Kỳ vẫn có chút không biết làm thế nào.
Cận Tử Kỳ không nhịn được vụng trộm bấm mu bàn tay mình một cái, kết quả lập tức truyền đến một cơn đau tan lòng nát dạ.
Sau cơn đau, Cận Tử Kỳ phát hiện những tên bắt cóc che đầu chỉ lộ mắt và miệng cũng đã càng ngày càng rõ ràng, bọn chúng thật sự xông tới rồi, gần như không có chút nào do dự!
Bên đó, phó cục Chu nhìn sắc mặt Tống Kỳ Diễn tái nhợt, biết ngay hắn sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, trong lòng khó tránh khỏi có một trận hả hê, gọi là ngươi cùng ta đấu, hôm nay nhân tiện cho vợ chồng chúng mày chết ở chỗ này!
Chỉ là, không đợi gã ta lên mặt đủ, trong cả khu rừng đột nhiên "Ầm ầm" lên một tiếng vang thật lớn.