Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 309 : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



"Ầm ầm!"



"Ầm ầm!"



Nương theo sau một tiếng lại một tiếng trầm đục, dưới lá cây khô, từng đoàn từng đoàn cầu lửa phóng lên trời.



Khói trắng đầy trời làm con người ta sặc nghẹn mở mắt không ra, ở đằng kia dưới ngọn lửa bay lượn giống như Thiên nữ rải hoa rào rạt, nhiều tên cướp vốn ùa lên đều bị nổ bay, ngã trên mặt đất thật mạnh.



Phó cục Chu vốn đã tính trước mà đứng đó cười đến độ thoải mái, cảm thấy không để ý, liền bị khói đặc tràn vào miệng một ngụm lớn, "Khụ...khụ..." Gã che miệng che mũi, mắt cũng chua xót phải chảy ra nước mắt.



"Chân của tôi! Chân của tôi! Lửa! Lửa! Chân của tôi cháy rồi!"



Có tren cướp bị nổ trúng ôm lấy bàn chân mình bị cháy mà kêu rên lên.



Phó cục Chu phản ứng kịp, muốn tiến lên, nhưng lại nghe "Ầm" một tiếng, lảo đảo mà ngừng bước chân, nghẹn họng trân trối hô to: "Đây thật sự là mìn, làm sao có thể?! Làm sao có thể!"



Có tên cướp bị lửa thiêu phải lăn lộn trên mặt đất, ở đâu còn nhớ được phải bắt người nữa.



Chu phó cục chưa kịp lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, khàn giọng rống lên: "Dập lửa! Nhanh lên giúp hắn dập lửa!"



Trong rừng cây lập tức hỗn loạn thành một đống, bốn năm tên cướp ôm lấy chân té ngã xuống đất, tên khác vội cởi áo khoác, liều mình giúp đồng bọn của mình dập lửa lan từ bàn chân tràn đến bắp chân.



Thế nhưng chút lửa đó thật giống như theo chân bọn chúng mà đối nghịch, càng cháy càng mạnh lớn mạnh, những tên cướp bị cháy kia đau đến mức không ngừng lăn lộn trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu rên đầy thống khổ.



Phó cục Chu nhìn những ngọn lửa kia màu sắc quỷ dị, gã đột nhiên phát ra một tiếng rống điên cuồng: "Con mẹ nó! Đây là nhiên liệu đốt magie, con bà nó t*ng trùng lên não ở xăng lại cho thêm bột magie!"



Bọn cướp vốn đang coi như bình tĩnh lạnh lùng, lần này đầu trận tuyến lại thật sự rối loạn, tay cầm áo khoác, vẻ mặt bắt đầu bối rối mà nhìn quanh mọi nơi, ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, còn chưa biết có thể lần lượt bị bắn thủng sọ não hay không nữa!



Phó cục Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn những tên cướp kia đang khiếp đảm: "Sợ cái gì! Ông đây còn ở chỗ này mà! Còn không mau đè những người đang bị thương kia lại, những người khác nhanh lấy đất trên mặt đất phủ lên trên đùi của hắn! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Chậm thêm nữa chân của bọn họ sẽ bị phế đi!"



"Ầm!"



Ở phía sau cách đó không xa, lại là một tiếng nổ vang!



Mơ hồ truyền đến tiếng rên đầy thống khổ!




"Tử Kỳ!"



Bên trán Tống Kỳ Diễn gân xanh đập thình thịch, nhưng ngay sau đó, phó cục Chu đã dùng cái bá súng đánh vào đầu của Tống Kỳ Diễn, đánh hắn té ngã xuống đất, bên trán lập tức xuất hiện vết thương máu thịt be bét.



"Không phải mày có khả năng biết trước sao? Vừa rồi biết được chỗ kia có bom mìn, vậy bây giờ, có muốn đoán thử xem, kế tiếp là tao muốn đập chết mày hay là đập chết vợ của mày hay không?"



Tống Kỳ Diễn khó khăn từ dưới đất bò dậy, trên trán máu tươi làm mờ đi tầm mắt của hắn, hắn dùng tay quẹt một cái, mặt mũi tràn đầy máu, mặt mày đỏ tươi khiến khuôn mặt lạnh lùng của hắn tăng thêm vài phần khí thế bức người.



Hắn nhìn phó cục Chu, cười lạnh: "Vừa rồi ông tổn thương cô ấy, vậy món đồ kia lập tức sẽ đưa đến chỗ đối thủ của các người!"



Phó cục Chu cũng cười lạnh, đến gần bên cạnh hắn dùng tay vỗ vỗ mặt của hắn, "Chủ tịch Tống, mày cho rằng chỉ mày biết làm gì để giở thủ đoạn thôi sao, chúng tao đây, có rất nhiều cách để mày giao ra đây!"



Gã nói xong, đột nhiên xoay người, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào chiếc bụng nhô cao của Cận Tử Kỳ.



"Chủ tịch Tống, mày có hai cơ hội, phát súng đầu tiên của tao, giải quyết kẻ nhỏ trước, chốc lát nữa mày nghĩ thông suốt thì nói cho tao biết đáp án của mày!"



Đáy mắt phó cục Chu lóe lên âm hiểm khát máu, ngón trỏ đã đặt lên cò súng, sau đó vừa dùng lực...



"A...."



Tên cướp sau lưng phó cục Chu lại đột nhiên kêu rên lên một tiếng đau xé ruột gan.



Phó cục Chu bị giật mình, vội quay đầu, kết quả vẫn chưa thấy rõ tình huống đằng sau, một vật cứng rắn lạnh buốt đã đánh mạnh lên má trái của gã, gã ta có thể cảm nhận rõ được có răng bị đánh rơi bay ra ngoài.



"Mẹ nó, rốt cuộc là ai đánh lén sau lưng!”



Lúc phó cục Chu nói chuyện, mồm miệng đều dính đầy máu tươi, theo mỗi một chữ thì máu phún ra ngoài từng ngụm.



Bên kia Cận Tử Kỳ, ôm bụng, kinh hoảng mà nhìn đằng sau lưng phó cục Chu.



Đống bụi cây kia đột nhiên đã biến thành một người sống cao lớn, trên người ngổn ngang đầy lá cây dây leo, trông giống như dã nhân, nhưng dã nhân làm sao có thể cầm súng bắn tỉa?!



Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy đầu ông lên một tiếng.



Bọn cướp vốn đang ở trạng thái sững sờ đột nhiên quát lên, "Mẹ nó, bọn buôn lậu sao?!”