Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 319 : Mẹ con nhà họ kiều âm thầm sinh hiềm khích

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Kiều Niệm Chiêu đã trở lại?!



Thời điểm người làm gọi điện thoại báo cho Cận Chiêu Đông, đã đem Kiều Niệm Chiêu hôn mê đến bệnh viện.



Bởi vì Cận Tử Kỳ vốn sẽ phải về bệnh viện, liền thuận tiện theo Cận Chiêu Đông đi một chuyến đến phòng bệnh của Kiều Niệm Chiêu.



Kiều Niệm Chiêu nằm ở trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.



"Niệm Chiêu... Niệm Chiêu..." Kiều Hân Hủy ngồi ở bên giường lặng lẽ rơi lệ.



Cận Tử Kỳ ở một bên quan sát Kiều Niệm Chiêu, hai mươi mấy ngày không thấy, sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thấy gầy gò, ngược lại so với trước khi bị bắt cóc thì thân thể còn béo lên một vòng, ngược lại quần áo trên người, hình như có phần giống hàng vỉa hè.



Về đứa nhỏ mà tất cả mọi người lo lắng, vẫn bình yên vô sự mà nẳm trong bụng của Kiều Niệm Chiêu.



Dường như, tên bắt cóc cũng không có ngược đãi cô ta.



Nhưng thấy đôi giày rách nát kia của Kiều Niệm Chiêu, nghĩ đến cô ta cần phải đi một quãng đường không ngắn để trở về.



Khả năng lớn nhất, chỉ sợ là cô ta một thân một mình trốn về.



Sắc mặt của Cận Chiêu Đông cũng khó coi, hiển nhiên cũng nhìn ra Kiều Niệm Chiêu có hai cằm và hai má béo tròn lên.



Chuyện này nếu thật sự là bị bắt cóc, nhiều ngày không thấy như vậy, đã sớm đói bụng đến chỉ còn mỗi bộ xương thôi, nhưng cô ta...



"Niệm Chiêu, Niệm Chiêu, con tỉnh đi!"



Trên giường Kiều Niệm Chiêu cau mày rên rỉ một tiếng, Kiều Hân Hủy lập tức lo lắng mà đi tới gần.



"Niệm Chiêu, con đau ở đâu? Niệm Chiêu, nói cho mẹ đi, có phải con khó chịu ở đâu không?"



Nhưng, đáp lại Kiều Hân Hủy chỉ là bóng lưng của Kiều Niệm Chiêu, còn có theo đó là tiếng ngáy.



Cận Tử Kỳ: "..."



Cận Chiêu Đông cũng có chút mất kiên nhẫn: "Khóc lóc cái gì, người cũng đã trở về rồi! Tôi thấy bây giờ nó còn khỏe lắm!"



Trong lòng Cận Tử Kỳ gật đầu, quả thật, nhìn trạng thái tinh thần so với trước có vẻ đã đỡ nhiều rồi!



Kiều Hân Hủy bị Cận Chiêu Đông rống lên, không dám lên tiếng khóc nữa, chỉ có thể che miệng lặng lẽ rơi lệ.




Nghĩ cho tới bây giờ mình thân bại danh liệt, nếu không có tiền tài bên người nữa, cũng không biết mình sẽ trở thành cái dạng gì.



Kiều Hân Hủy ngước nhìn ánh mắt con gái đầy khủng hoảng, xoay đầu đi: "Đều là do chính cô gây họa, tôi còn có thể nói cái gì!"



"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu níu cánh tay Kiều Hân Hủy lại: "Con không muốn rời khỏi đây, không muốn hai bàn tay trắng..."



"Vậy trước tiên trong đầu cô hãy bỏ đi ý niệm để nhà họ Tô phải đón cô vào cửa, lập tức đi tới, cầu xin Tống Nhiễm Cầm chứa chấp cô, nhất định phải chứng minh, mấy ngày qua thật ra là cô bị lạc đường, không có bị bắt cóc gì, đứa bé vẫn còn rất tốt, có nghe hay không?"



Đến nhà họ Tô...



Vừa nghĩ tới nhà họ Tô, trong đầu Kiều Niệm Chiêu liền tự động hiện ra ánh mắt kiêu ngạo của Bạch Tang Tang.



Đứa con của Bạch Tang Tang là do cô ta làm hại không còn, nếu như cô ta mang thai còn vào nhà họ Tô ở...



Kiều Niệm Chiêu sờ lên chiếc bụng nhô cao của mình, hai tay tạo thành nắm đấm.



Kiều Hân Hủy đứng lên, lau đi nước mắt ở bên khóe mắt, lạnh lùng nói: “Cô không muốn về nhà họ Tô cũng được, vậy liền dọn dẹp quần áo một chút, theo tôi trở về quê, ở đó tìm người tùy tiện gả cho, không chừng còn có thể hầu hạ ba đời ông cháu.”



Kiều Niệm Chiêu mở to hai mắt nhìn gương mặt trước mắt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, cả lòng nhanh chóng chìm xuống.



Thấy Kiều Niệm Chiêu thừ người, Kiều Hân Hủy bật cười ra tiếng, giũ giũ nước trên tay.



"Cô còn tưởng mình là tiểu thư nhà họ Cận sao? Hiện tại ở thành phố S này có người nào lại không biết cô đã là một người đàn bà dâm đãng rồi?”



Kiều Niệm Chiêu nhìn bà ta, sắc mặt đột biến giống như tờ giấy trắng, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.



Cô ta nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay thật sâu, không lâu sau đó, đã có dòng máu đỏ từ trong lòng bàn tay chảy ra.



"Con không muốn đến nhà họ Tô, không muốn đến nhà họ Tô!" Vành mắt Kiều Niệm Chiêu rưng rưng, nghiến răng nghiến lợi.



Vừa dứt lời, bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó bên kia mặt đã trúng một cái tát thật mạnh.



"A...."



Kiều Niệm Chiêu bị đánh mắt nổ đom đóm phải nằm sấp trên giường, cô ta bụm lấy gò má nóng hừng hực, rốt cuộc khống chế không nổi, đau đến mức khóc thành tiếng.



"Với cái dạng này của cô, về sau còn muốn gả cho người bình thường sao, vả lại nhà người ta cũng không nhất định phải là cô mới được! Thừa dịp hiện tại nhà họ Tô còn cần đứa bé trong bụng cô, cô hãy ngoan ngoãn mà về nhà họ Tô, sau đó sinh đứa bé ra."



Thân thể Kiều Niệm Chiêu cứng đờ, giống như rơi vào trong hầm băng, rét lạnh đến thấu xương