Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 322 : Rốt cuộc sinh!
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ không biết mình được đưa đến bệnh viện như thế nào.
Trong lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy đỉnh đầu có đầu ánh đèn chói mắt và loáng thoáng lờ mờ bóng người bên cạnh.
Bụng truyền tới đau bụng sinh càng thêm rõ ràng, dường như nhóc con kia vẫn ở bên trong vui vẻ tung tăng.
Tử Kỳ nằm ở trên bàn phẫu thuật, mồ hôi đầm đìa, cả người giống như vớt lên từ trong nước.
"Chuẩn bị phẫu thuật."
Tử Kỳ liều mạng chống lại cơn buồn ngủ, ngẩng đầu lên, đầu tuôn đầy mồ hôi mà hỏi thăm: "Chồng của tôi đâu?"
Bác sĩ và y tá đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ đến người phụ nữ mang thai này tinh lực còn chưa bị đứa nhỏ trong bụng dày vò đến hết.
"Có thể anh ta ở bên ngoài, hiện tại, phu nhân, chúng ta cần phải lập tức bắt đầu phẫu thuật."
Bỗng dưng Cận Tử Kỳ bắt lấy tay của bác sĩ mổ chính: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ cần đứa bé này..."
Bác sĩ đỡ trán, y tá có lòng tốt giải thích: "Phu nhân yên tâm, bệnh viện của chúng tôi đây cũng là bệnh viện có chuyên gia khoa sản uy tín đứng đầu của cả nước, vẫn chưa có trường hợp phẫu thuật thất bại, ngài hãy cố gắng thả lỏng tinh thần."
Cận Tử Kỳ thở một hơi thật sâu, nằm lại trên giường, nhìn dao phẫu thuật trên tay của bác sĩ lóe lên ánh sáng lạnh.
"Phàm chuyện gì đều có lần thứ nhất, tôi không hy vọng mở đầu chuyện này."
Không hiểu vì sao, Cận Tử Kỳ luôn cảm thấy lần sinh này khác xa và sẽ không đơn giản như lần sinh Mỗ Mỗ.
"Một lần nữa tiêm một mũi thuốc mê cho cô ta." Giọng điệu của bác sĩ lạnh nhạt ra mệnh lệnh.
"Đừng tiêm thuốc mê cho tôi!"
Giọng nói của Cận Tử Kỳ thảm thương, bàn tay cầm ống tiêm gây mê của y tá cũng phải run lên.
Dường như, chưa bao giờ gặp một sản phụ không phối hợp và có chủ kiến như vậy.
"Cô chắc chắn là cô nhịn được chứ?" Bác sĩ nhàn nhạt quét mắt nhìn cái bụng gồ cao của Cận Tử Kỳ.
"Tôi có thể, tôi muốn cảm nhận được đứa bé đến thế nào."
Bác sĩ cơ bản không có ý kiến gì, "Nếu như không chịu nổi hãy nói, chúng tôi có thể đổi sang sinh mổ."
Cận Tử Kỳ cắn chặt răng, gật đầu, đau đớn từng đợt, hai tay nắm chặt ga giường dưới thân.
Bác sĩ và y tá bắt đầu chuẩn bị đâu vào đấy, Cận Tử Kỳ nằm một hồi, lại nghiêng đầu hỏi y tá.
"Xin hỏi, phòng sinh có đồng ý cho phép người nhà đi vào không?"
"Việc này...cần phải phân theo tình huống cụ thể, bình thường là không cho vào."
Giọng của Cận Tử Kỳ run rẩy: "Chồng của tôi vẫn luôn hy vọng nhìn thấy quá trình đứa bé được sinh ra, có thể hay không..."
"Cô ta lại ồn, tiêm thuốc mê vào cho cô ta."
Bác sĩ từ bên cạnh lướt qua, ung dung vứt ra một câu nói kế tiếp.
Quả thật, sản phụ ồn ào như vậy, từ lúc làm bác sĩ đến nay vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy được.
Có thế này Cận Tử Kỳ mới im lặng lại, quay đầu, mắt ngước nhìn cánh cửa phòng sinh không chớp.
Máu chảy càng lúc càng rõ. Theo đó nước ối cũng vỡ ra.
Kết quả, vẫn là không người nào để ý đến hắn.
Chính là, trẻ sơ sinh bị vỗ cái mông vẫn ta nhắm mắt của ta, chẳng mảy may nhúc nhích.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cận Tử Kỳ đã từng sinh con, cũng phát hiện không bình thường, chống giường ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhóm người yên lặng.
Bác sĩ lại vỗ vài cái, đứa nhỏ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Bác sĩ đành phải tăng thêm lực tay, nhỏ như vậy, có phần không nương tay, nhưng không đánh lại không được.
Tống Kỳ Diễn nhìn dáng vẻ bác sĩ vậy ra tay độc ác, suýt chút nữa xông thẳng lên cướp người.
Trên thực tế, hắn thật sự đã vọt tới.
Chính ngay lúc này, cậu hai nhà họ Tống mở mí mắt ra.
Đôi mắt ở trạng thái khép hờ, trong kẽ mắt nhìn quan sát từng người, vẻ mặt nghi ngờ lẫn nhau.
Nghiêng mắt liếc nhìn bác sĩ, lại nhìn ông bố muốn cướp người, sau đó từ từ chầm chậm nhắm nghiền hai mắt một lần nữa.
Sau đó, là tư thế bản thân trước núi thái sơn sụp đổ bản thân ta vẫn lù lù bất động.
Nhưng chuyện này cũng không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.
Chỉ có khóc thành tiếng, đứa nhỏ mới có thể bắt đầu tự mình hô hấp, nếu không có sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
Bác sĩ dùng sức vỗ lên hai bên cái mông nhỏ của nó, tiếng "bốp bốp" vang lên lanh lảnh khiến Tống Kỳ Diễn nghẹn họng trân trối.
Sau đó, cuối cùng cậu hai nhà họ Tống cũng "Oa" lên một cái gào khóc thành tiếng.
Mà mặt của bác sĩ cũng bị nước tiểu đồng tử giội lên, kéo dài không dứt giống như suối phun.
"Khụ...khụ..." Khẩu trang bị tưới nước dính ở trên miệng, miệng đầy mùi khai của nước tiểu.
Bác sĩ giận dữ gỡ khẩu trang xuống, ném tên nhóc sơ sinh mập ú không có vóc dáng cho Tống Kỳ Diễn đang rất nóng lòng không thể chờ đợi được.
"Đều là người gì không! Phụt! Phụt!"
Nói xong bác sĩ vừa nghe thấy mùi khai trên người mình, vừa vô cùng lo lắng mà ra khỏi phòng sinh.
Tống Kỳ Diễn không chút nào bị lời của bác sĩ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, vui mừng mà ôm đứa nhỏ đến trước giường sinh.
"Tiểu Kỳ, nhìn đi, đứa con thứ hai của chúng ta!"
Cận Tử Kỳ vừa sinh xong, cả người đều rất yếu, cố gắng mở mắt nhìn đứa nhỏ.
Không giống so với trẻ con mới sinh khác, con của cô da thịt toàn thân nhẵn bóng, không hề nhăn nhúm giống như một ông già, trên đầu lông tóc dày rậm, cái miệng nhỏ chu lên, dường như cảm ứng được cơ thể mẹ, ban ơn mà nhấc mắt lên.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bộ dáng con trai liếc mắt nhìn người khác, dở khóc dở cười.
"Nhìn kiểu gì em cũng thấy bộ dáng của nó có vẻ đầy một bụng gian trá."
Lời này Tống Kỳ Diễn nghe xong liền tỏ ra không vui, ôm đứa nhỏ đi tới gần, mềm giọng giải thích: "Tiểu Kỳ, lời này của em không đúng, đó là con của chúng ta có Thiên Phú Dị Bẩm, vừa sinh ra đã biết ngay ghét ác như cừu rồi."
Sau này mấy chục năm, cậu hai nhà họ Tống đã nghiệm chứng cái cụm từ "Thiên Phú Dị Bẩm" này từ trong phòng sinh của cha cậu ta.
Đương nhiên, nếu như Tống Kỳ Diễn sớm phát hiện tính nết đứa con thứ hai của mình, cũng sẽ không quản giáo sơ sài như vậy.