Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 323 : Hai anh em hục hặc với nhau!

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đang loay hoay với mấy đồ dinh dưỡng ở trên tủ giường.



"Tỉnh rồi sao?"



Tô Ngưng Tuyết điều chỉnh giường cao lên rồi kê một cái gối đệm ở sau lưng Cận Tử Kỳ.



Sắc trời ngoài cửa sổ hơi có chút mờ tối, trong phòng bệnh, có chút ánh sáng từ chiếc đèn bàn nhỏ được mở lên.



Cận Tử Kỳ nhìn chung quanh một chút, sau khi sinh con thân thể cũng vô cùng suy yếu, động đậy một cái liền tuôn mồ hôi lạnh.



Tô Ngưng Tuyết nhìn ra sự mong ngóng trong mắt cô, cười cười, trong phòng bệnh có mở điều hoà nhiệt độ, bà nhét chăn lại cho Tử Kỳ.



"Kỳ Diễn mang em bé đi tắm rồi, Mỗ Mỗ hiếu kỳ thật sự muốn đi theo... Ồ, con xem, đã trở lại rồi nè!"



Cửa phòng bệnh mở ra, xe em bé chậm rãi đẩy vào, sau đó là Tống Kỳ Diễn với dáng vẻ cẩn thận đầy yêu thương che chở.



Cận Mỗ Mỗ đang cầm bánh gấu nhân kem, cũng đi nhanh theo sát ở bên cạnh, miệng nhỏ vểnh lên thật là cao, có chút ai oán mà nhìn đứa nhỏ trong nôi em bé, khi thấy Cận Tử Kỳ tỉnh lại rồi, lập tức chạy đến bổ nhào vào trong lòng cô.



"Kỳ Kỳ, cuối cùng Kỳ Kỳ tỉnh rồi, làm hại Mỗ Mỗ rất lo lắng cho Kỳ Kỳ nha!"



Cận Mỗ Mỗ còn chưa gào hai tiếng sói tru, đã bị Tống Kỳ Diễn xốc lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhỏ tiếng một chút, em trai đang ngủ mà!"



Nói đến em trai, miệng Cận Mỗ Mỗ mím lại một cái, giống như là bị chọt vô vết thương, rồi tuôn một đống nước mũi nước mắt.



"Kỳ Kỳ, sao Kỳ Kỳ lại sinh cho Mỗ Mỗ em trai? Không phải đã nói là em gái sao? Hu hu..."



"Nhìn coi đứa bé này..." Tô Ngưng Tuyết buồn cười mà sờ lên đầu Mỗ Mỗ: "Cho dù mẹ con sinh em trai hay là em gái, cũng sẽ thương yêu con giống như trước kia, cậu bé ngoan, đừng suy nghĩ lung tung."



Cận Mỗ Mỗ lau nước mắt một cái, nghẹn ngào nói: "Vậy sau này tiền của ba là cho Mỗ Mỗ hay là cho em trai?"



Tô Ngưng Tuyết: "..."



Mà Cận Mỗ Mỗ lại hít hít mũi, đến bên giường trẻ sơ sinh, nhón lên chân, nhìn thấy mặt em trai trắng nõn xinh đẹp nhỏ nhắn, lại đau buồn một trận, vừa rồi ở chỗ tắm rửa mấy dì mấy chú ai cũng khen em trai xinh đẹp, lại không có người nào nói cậu xinh đẹp!



Trước kia lúc chưa có em trai, tất cả mọi người đều nói Mỗ Mỗ là đứa bé đáng yêu nhất mà họ từng gặp!



Bàn tay nhỏ bé của Cận Mỗ Mỗ vịn vào thanh giường, bĩu môi, tất cả chuyện này đều là do em trai làm hại!



Cận Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ Cận Mỗ mặt mày u oán, khẽ thở dài, vẫy tay với Cận Mỗ Mỗ: "Mỗ Mỗ, qua đây."



Nhìn thấy Cận Tử Kỳ mặt mày xanh xao còn mỉm cười với mình, Cận Mỗ Mỗ lập tức khéo kéo lấy lòng mà chạy tới, tựa vào mép giường, ngẩng gương mặt tròn tròn như trái táo lên: "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ gọi Mỗ Mỗ tới có chuyện gì?"




"Vấn đề này trước kia anh đã nghĩ tới, anh cảm thấy cái tên Tống Tiểu Bảo quả thực vô cùng được đấy..."



Tống Kỳ Diễn chưa nói hết câu, cả căn phòng bệnh bắt đầu vang vọng tiếng khóc của trẻ sơ sinh thật lớn.



Khóe miệng của Cận Tử Kỳ rụt rụt, đây là do đứa bé đối với cái tên Tống Tiểu Bảo này có nhiều bất mãn nên mới khóc đến đau lòng nát dạ như vậy sao?



Tiêu Tiêu thấy đứa nhỏ đột nhiên khóc lên, sợ tới mức tay chân luống cuống.



Tống Kỳ Diễn vội đón con trai lại, nhẹ nhàng đong đưa: "Tiểu Bảo, đừng khóc, chúng ta là tiểu nam tử hán."



"Oa oa...."



Cậu hai tạm được đặt tên là Tống Tiểu Bảo khóc càng to.



Cửa phòng bệnh vang lên tiếng "Cốc cốc".



"Vào đi!" Tống Kỳ Diễn vừa dỗ dành đứa nhỏ vừa quay sang hướng cửa mời vào.



Cửa mở ra, Trâu Hướng mang vẻ mặt nôn nóng mà đi vào, vận đồ tây trang, khi nhìn thấy Tiêu Tiêu thì mặt khẽ ngẩn ra.



Tiêu Tiêu cũng vậy, khi nhìn thấy Trâu Hướng thì nụ cười cứng đờ, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.



"Chị Tử Kỳ, đột nhiên em nhớ ra có một số việc phải xử lý, em đi trước đây!"



Nói xong, không đợi Cận Tử Kỳ trả lời, cầm lấy túi của mình liền nhanh như chớp chạy trốn mất bóng dáng.



Tầm mắt của Trâu Hướng vẫn luôn đi theo Tiêu Tiêu, thấy cô chạy trốn, mũi chân khẽ chuyển, cũng muốn đuổi theo ra ngoài.



"Nói đi, đã trễ thế này lại tới đây, có chuyện gì?"



Tống Kỳ Diễn nói một câu kéo Trâu Hướng từ trong dòng nước xoáy xúc động ra ngoài, một lần nữa trở lại thế giới lý trí.



Trâu Hướng vội ho một tiếng, nét mặt nghiêm trang, băn khoăn nhìn Cận Tử Kỳ, lại gần Tống Kỳ Diễn, ghé tai nói thầm một tràng dài, sắc mặt Tống Kỳ Diễn cũng theo đó từ từ có chút khó coi.



"Chẳng lẽ các cấp cao của Tống thị còn thừa nhận một Tổng giám đốc bị khai trừ như bà ta sao?"



"Việc này..." Trâu Hướng khó xử mà nghẹn lời, "Những lão cổ đông kia cũng là bị ép."



"Ép? Vậy cậu hãy ép sao cho bọn họ lập tức tới tìm tôi ngay!"



Trâu Hướng gật đầu, "Em đã biết rồi, em lập tức đi sắp xếp ngay!" Sau đó sắc mặt cũng nặng nề mà đi ra ngoài.