Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 328 : Liều mạng một mất một còn! (2)

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


Editor: Tâm Thường Lạc



Chưa từng nghĩ đến, có một ngày, Kiều Niệm Chiêu cô ta chỉ có thể dựa vào một người đàn ông không lên được mặt đài như vậy sao?



Nhìn Kiều Niệm Chiêu và Hắc Lão Tứ ôm nhau, một cỗ lửa giận bay thẳng lên trán của Tô Hành Phong, anh ta nắm chặt hai nắm tay khiến mu bàn tay nổi gân xanh, rồi vung thẳng nắm tay đánh vào ngay mặt của Hắc Lão Tứ.



Hắc Lão Tứ cũng không phải là quả hồng mềm gì, thấy Tô Hành Phong bám lấy không buông, cũng điên tiết lên.



Gã ta quát lớn một tiếng, trong thân thể cao lớn lập tức phát ra sức lực khổng lồ.



Năm ngón tay to và dài ngăm đen phát ra một tràng âm thanh răng rắc răng rắc, vẻ mặt vô cùng hung ác bổ nhào qua Tô Hành Phong lập tức phát ra một tiếng hét “Aaa” thảm thiết, cả người không thể không thuận theo bản năng mà co ro cuộn lại, mới có thể giảm bớt cái đau đớn do hai tay bị người ta bắt chéo ra sau lưng, nhưng dù vậy, mồ hôi lạnh trên trán anh ta thoáng cái đã rơi xuống ào ào.



"Con mẹ nó, chỉ với cái công phu mèo quào này của mày mà cũng dám đấu với tao sao?" Hắc Lão Tứ phun nước bọt lên trên mặt Tô Hành Phong: "Mẹ kiếp, cái thứ đàn ông tiểu nương pháo sống dựa vào tiền của phụ nữ! Người đàn bà của ông đây mày có thể mắng chửi sao?"



(*) Nương pháo: 娘炮 - chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ



Kiều Niệm Chiêu vốn vì Hắc Lão Tứ thô lỗ mà cảm thấy chán ghét, nhưng lời nói nửa câu sau của gã ta lại làm cho cô ta giật mình kinh ngạc mà nhìn về phía gã.



Mà Tô Hành Phong...



Từ nhỏ sống cuộc sống thiếu gia an nhàn sung sướng, khiến thân thể của anh ta căn bản không có cách nào đối đầu lại loại người có khí lực như Hắc Lão Tứ.



Hai tay bị bắt chéo ra sau lưng như vậy, Hắc Lão Tứ lại không chịu nới lỏng, Tô Hành Phong chỉ có thể kêu la thảm thiết.



Kiều Niệm Chiêu thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng bấu víu cánh tay tráng kiện của Hắc Lão Tứ khuyên bảo: "Ông buông anh ta ra đi!"



Hắc Lão Tứ nhìn Kiều Niệm Chiêu, nhìn ra cô ta lo lắng không yên, giữ yên lặng mà buông lỏng Tô Hành Phong ra.



Kiều Niệm Chiêu đi đến trước mặt Tô Hành Phong, cả trái tim đã lạnh, "Tô Hành Phong, từ nay về sau, hai chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu Độc Mộc của tôi..."



Chỉ là cô ta còn chưa nói xong, Tô Hành Phong đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên muốn hướng về phía Kiều Niệm Chiêu tát xuống.




Hắc Lão Tứ cũng bị khí thế điên cuồng ấy của Tô Hành Phong làm cho chấn động, nhưng nhìn thấy hình dáng bi thảm của Kiều Niệm Chiêu, gã không chút do dự tiến đến, gầm lên một tiếng, đưa tay giữ bả vai của Tô Hành Phong, muốn kéo anh ta từ trên người Kiều Niệm Chiêu lên.



Tô Hành Phong lại như là bị ma yểm, nhìn có vẻ khủng bố vô cùng.



Cho dù bị Hắc Lão Tứ níu lấy trật khớp cánh tay, anh ta chết sống cũng không chịu buông Kiều Niệm Chiêu ra, lúc bị kéo đứng dậy, lại điên cuồng đạp Kiều Niệm Chiêu hết cái này tới cái khác, đá vào trên đùi của cô ta, trên lưng, trên bụng, trên ngực.



Từng cơn đau đớn như kim châm muối xát đánh úp tới, Kiều Niệm Chiêu liên tục kêu gào thảm thiết, đau đến lăn lộn trên mặt đất.



Tô Hành Phong lại mất đi lý trí, giờ phút này, anh ta thực sự có ý muốn giết Kiều Niệm Chiêu!



Anh ta vừa đá vừa điên cuồng hét lên: "Đứa nhỏ, con của tao à? Con mẹ nó mày còn muốn lừa tao sao? Mày là chiếc xe buýt công cộng rách nát, không biết từ trên xuống dưới bao nhiêu đã bao nhiêu người, còn muốn nói đứa con hoang này là con của tao? Kiều Niệm Chiêu mày coi tao như thằng ngu ngốc thì sao! Mày cũng không nhìn lại bây giờ mày ăn mày mặc đều là của ai, vậy mà còn dám có gan tìm đàn ông vào phóng đãng!"



"Mày cho rằng tao còn cần mày sao? Nếu không phải mẹ của tao cần đứa bé này, ngay cả nhìn mày một cái tao cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, cái đồ đê tiện mày! Còn dám phách lối với tao, cũng chỉ là đứa con gái riêng giống con chuột trong cống ngầm, qua phố người người vây đánh!"



Trong khoảng thời gian này Tô Hành Phong đã chịu đựng đả kích cùng với áp lực rất nhiều, nhiều đến nỗi cơ hồ khiến anh ta không chịu được.



Đầu tiên là sự việc ở Tam Á vào tết âm lịch đã khiến danh dự của anh ta bị tổn hại, hơn nữa tài sản còn gặp tổn thất, quan trọng nhất là, sau khi Tống Chi Nhậm qua đời, anh ta đã từng chút một mất đi vương quốc thương nghiệp của mình, điều này đối với một người đàn ông mà nói, không khác gì một đòn đả kích tàn khốc nhất!



Kể từ khi từ nhà họ Tống chuyển ra, cuộc sống có tốt hay không chỉ có trong lòng anh ta hiểu rõ, cùng Bạch Tang Tang đồng sàng dị mộng, khiến anh ta lúc nào cũng cảnh giác rằng có thể sẽ bị cô ta đột nhiên đâm cho một đao, những người khác của nhà họ Bạch cũng không cho anh ta sắc mặt tốt.



Lần trước anh ta tham gia tiệc rượu, còn vô tình nghe được danh viện nói anh ta là dạng ăn cơm chùa, dựa vào phụ nữ mà thượng vị!



Mà bây giờ, hành động việc làm của Kiều Niệm Chiêu càng cho anh ta thêm một kích trí mạng.



Người phụ nữ này mở miệng ra là nói tới thương anh ta, trên thực tế thì sao, quay người lại liền đi theo cấu kết với tên đàn ông khác, sau khi cùng đường thì vác cái bụng thật lớn quay trở lại, nói đứa bé kia là của anh ta, buồn cười là đứa bé này đã bị biết bao nhiêu gã đàn ông vấy bẩn, về sau khi anh ta ôm đứa bé này, tự nhiên sẽ nghĩ đến tầng tầng nón xanh trên đỉnh đầu!



Mà những lời Kiều Niệm Chiêu vừa nói kia cùng vẻ mặt châm chọc gần như đã khiến Tô Hành Phong điên cuồng.



Cho nên bây giờ Tô Hành Phong hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn mà nói đã không cần suy nghĩ, chỉ phát tiết sợ hãi và tức giận trong lòng.