Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 329 : Liều mạng một mất một còn! (3)
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Editor: Tâm Thường Lạc
bây giờ Tô Hành Phong hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn mà nói đã không cần suy nghĩ, chỉ phát tiết sợ hãi và tức giận trong lòng.
Kiều Niệm Chiêu co rúc ở trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại, lời nói của Tô Hành Phong càng giống là con dao giết chết trái tim, làm thể xác và tinh thần cô ta đồng thời chịu tra tấn, cô ta bò trên mặt đất, muốn né tránh sự đánh đập tàn nhẫn của Tô Hành Phong, nhưng bất kể cô ta trốn ở đâu, quyền đấm cước đá của Tô Hành Phong dường như là dính ở trên người cô ta, trốn thế nào cũng không tránh được.
Hắc Lão Tứ thấy kinh hồn bạt vía, hung hăng hất Tô Hành Phong xuống mặt đất một cái, Tô Hành Phong bị hất mạnh mà té xuống đất, rất lâu cũng không đứng dậy nổi, chỉ ôm lấy cánh tay bị thương của mình mà cắn răng chịu đựng.
Hắc Lão Tứ xoay người thì mặt mũi tràn đầy ân cần mà nâng Kiều Niệm Chiêu dậy: "Vợ à, có sao hay không?"
Tóc tai Kiều Niệm Chiêu rối bời, khuôn mặt bầm đen, hai tay vì che chở bụng lại càng vô cùng thê thảm, đến cả khóe môi cũng nhỏ máu.
Mỗi lần đều được Hắc Lão Tứ ôm chặt vào lòng, Kiều Niệm Chiêu cuối cùng không nhịn được gào khóc, Hắc lão đại thấy đau lòng không thôi, chỉ có thể không ngừng vụng về vỗ vỗ vào sau lưng của cô ta, không ngừng an ủi.
Kiều Niệm Chiêu giống như con nai con bị hoảng sợ co rúc toàn bộ người vào trong ngực Hắc Lão Tứ, được thân thể cao lớn của Hắc Lão Tứ bảo vệ.
"Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây, tôi sẽ luôn bảo vệ em..."
Đột nhiên, giữa hai chân trắng trẻo của Kiều Niệm Chiêu có dòng máu đỏ chảy ra.
Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt, cúi đầu, chỉ cảm thấy trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ như sương mù bỗng chốc nhuộm đầy sắc đỏ dọa người.
Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, con của cô, đứa nhỏ...
Bụng truyền đến một cơn đau đớn như kim châm muối xát, ngũ quan xinh đẹp của Kiều Niệm Chiêu nhăn nhó, môi xanh xao toàn thân phát run, chỉ có thể níu chặt lấy cánh tay của Hắc Lão Tứ, sợ hãi mà khóc lên: "Con của tôi... Đứa nhỏ..."
Mắt của Hắc Lão Tứ cũng đỏ lên, lau đi máu trên đùi Kiều Niệm Chiêu, nhưng máu càng chảy càng nhiều, đến khi nhuộm đỏ tay gã.
Mà đúng lúc này, bên ngoài biệt thự, tiếng còi xe cảnh sát đang tiến đến gần.
Trong lòng Hắc Lão Tứ hoang mang luống cuống, nhưng vẫn không có vứt Kiều Niệm Chiêu lại, đôi mắt đỏ bừng đang nhìn Tô Hành Phong chằm chằm.
"Mày cái đồ t*ng trùng lên não, nếu như vợ tao xảy ra chuyện gì, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao sẽ cho mày đền mạng! Một mạng thường một mạng!"
Tô Hành Phong ngã ở trên mặt đất cười nhạo: "Mày là đồ ngu, nó có rất nhiều đàn ông, mày được tính là cái gì? Lại nói, đứa nhỏ trong bụng là của mày sao? Mày căng thẳng vớ vẩn cái gì, nếu như đứa nhỏ sẩy mất đi không phải vừa vặn tiện nghi cho mày sao?"
Hắc Lão Tứ tức giận mắng: "Mày là thằng khốn! Cái thai của cô ấy là của mày, thế mà mày vẫn cứ đối với cô ấy như vậy, mày không phải con người."
"Con của tao?" Tô Hành Phong lạnh lùng ngước nhìn Kiều Niệm Chiêu đầu đầy mồ hôi lạnh: "Tại sao tao không biết?"
Đầu óc Kiều Niệm Chiêu không tỉnh táo, sự đau đớn mãnh liệt giày vò lấy cô ta, trong lúc mơ hồ, nghe được giọng nói của Tô Hành Phong cười mỉa, cũng khơi dậy nỗi căm giận và thống hận anh ta chôn giấu trong lòng đã lâu.
Cô ta cố nén cơn đau sanh non, rống lên một tiếng the thé, dùng sức đẩy Hắc Lão Tứ ra nhào về phía Tô Hành Phong.
Cô ta nói xong hít vào một hơi, "Nhưng mà các người thì sao? Kiều Niệm Chiêu cư nhiên ở trong biệt thự của tôi tư thông với gã đàn ông hoang dã khác, anh và gian phu muốn đánh nhau thì đi ra ngoài, chứ không phải ở trong biệt thự này, Tô Hành Phong, anh không chỉ không nể mặt tôi, còn muốn tát lên trên mặt cha tôi một bạt tai sao? Anh cho rằng Bạch Tang Tang tôi là cái gì, cho rằng nhà họ Bạch là cái gì?!”
Tô Hành Phong nhìn bộ dạng cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cười nhạo: "Nói đến dễ nghe như vậy, thế sao cô không nói tất cả chuyện này đều là do cô đã sắp đặt sẵn? Bạch Tang Tang, cô cho rằng tôi sẽ tin cô có lòng tốt như vậy sao?"
Bạch Tang Tang cũng không tức giận, mím mím môi: "Một khi đã như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta gặp trên tòa án."
Nói xong, cô ta xoay người xuống lầu, Tô Hành Phong nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, trong mắt bắn ra ánh sáng đầy căm thù.
Không biết Tô Hành Phong từ đâu có dũng khí, đột nhiên tiến lên, dùng sức mà đẩy Bạch Tang Tang về phía trước --
Phía sau lưng Bạch Tang Tang bất ngờ không cảnh giác mà bị đẩy, cả người mất đi trọng tâm, trượt chân, thét lên một tiếng chói tai, hai tay quơ múa trên không trung vài cái cố gắng bắt lấy cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là lăn tròn xuống.
Tô Hành Phong đứng tại đầu bậc thang, tận mắt nhìn thấy lên Bạch Tang Tang lảo đảo lăn xuống, cuối cùng sau gáy cô ta đập mạnh vào bậc thang cuối cùng, ngay lập tức, có dòng máu đỏ sậm từ giữa mái tóc chảy ra.
Nhưng một phút đồng hồ sau, chiếc áo voan màu trắng của Bạch Tang Tang đã bị máu tươi nhuộm thành một đóa hoa máu quyến rũ.
Vui sướng nhất thời qua đi, nhìn Bạch Tang Tang sắc mặt như tro tàn nằm ở nơi đó, sợ hãi từng chút từng chút một đánh úp lên quanh thân Tô Hành Phong, con ngươi của anh ta chợt co rụt lại, cả người lảo đảo mà lùi lại, ngã trên mặt đất.
Anh ta giết người, giết người...
Tay Tô Hành Phong run rẩy sờ soạng mặt mình, sau đó, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng cãi ầm ĩ.
"Cái thằng Tô Hành Phong kia thật sự không ra gì, ăn nhờ ở đậu còn dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay phải đuổi mẹ con nó đi ra!"
"Bà yên tĩnh một chút đi, lúc trước nếu không phải bà khuyến khích, Tang Tang sẽ phải gả cho thằng đó sao?"
Là hai ông bà già nhà họ Bạch kia?!
Tô Hành Phong vội vàng vịn vào vách tường mà ngồi dậy, hai tay run run dữ dội, sau đó nhìn thấy hai bóng người ở sau tấm rèm che của cửa sổ sát đất.
Anh ta nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc đến phát đau.
"Ha ha, một con dê, hai con dê, ba con dê..."
Bên cạnh truyền đến tiếng thì thầm ngốc nghếch.
Tô Hành Phong chợt quay đầu, nhắm mắt lại, rồi đẩy Tống Nhiễm Cầm còn đang lầm bầm lầu bầu tới đầu bậc thang, mình thì chạy trốn vào trong phòng, đóng cửa lại thật chặt, dựa vào cánh cửa rồi từ từ trượt xuống ngồi bệt dưới đất.
Mà bên ngoài, rất nhanh đã vang lên tiếng gào kinh hoảng của bà Bạch: "A.... Giết người!"
Ngay sau đó, tiếng la đầy khủng hoảng của Tống Nhiễm Cầm vang dội cả căn biệt thự...