Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 352 :
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Hai tên đả thủ đánh giá Cận Tử Kỳ, thấy vẻ mặt cô thản nhiên nên mới để cô đi.
“Ra nhanh một tí nhé, nếu như bị người khác biết, chúng tôi cũng rất khó xử.”
Cận Tử Kỳ nhét mấy đồng chips vào tay A Kim, dặn dò anh ta: “A Kim, có lẽ anh trai tôi sẽ đến nhanh thôi, anh giúp tôi ra ngoài đợi anh ấy được không? Tôi sợ anh ấy tưởng rằng tôi đi rồi thì sẽ không xong đâu.”
A Kim gật đầu, vỗ vỗ ngực: “Yên tâm đi, tôi sẽ để ý giúp cô.”
Cận Tử Kỳ tỏ vẻ xúc động, nói một tiếng “Cám ơn”, sau đó cô ôm bụng bước nhanh vào bên trong.
Hai người đả thủ áng chừng tiền boa trong tay, hài lòng nhếch mép cười, cũng không quá đề phòng Cận Tử Kỳ nữa.
Bình thường A Kim gác sảnh ngoài, cũng chưa vào bên trong, không khỏi tò mò nhìn ngắm xung quanh thêm vài lần, còn tự hào nói với hai đả thủ: “Đây là đồng hương của tôi ở đại lục.”
Hai người đả thủ nhìn nhau cười cười, trêu chọc A Kim: “Đó là người đồng hương của cậu giàu, không phải cậu.”
A Kim sờ sờ mũi, ỉu xìu ngồi xổm xuống bên cửa giúp Cận Tử Kỳ đợi người.
----
Trong dãy hành lang yên tĩnh đến đáng sợ.
Cận Tử Kỳ dẫm lên mặt thảm mềm mại, ngẩng đầu liền nhìn thấy camera trong góc.
Cô tìm thấy toilet rồi bước vào bên trong, tìm một gian phòng và đóng cửa lại, gửi cho Tần Viễn một tin nhắn.
Tần Viễn đã đến bên ngoài club, đang chuẩn bị mang người tiến vào trong,
Ngay tại thời điểm này, người duy nhất cô có thể nương tựa cũng chỉ có Tần Viễn.
Cô chần chừ một lát rồi gửi hai từ “Cảm ơn”, sau khi tin nhắn được gửi đi thì cô lập tức bước ra ngoài.
Cận Tử Kỳ đến trước bồn rửa tay, trút hết đồ đạc trong túi ra.
Cô lấy tất cả thẻ tín dụng ra nhét vào túi áo, sau đó thu dọn đồ đạc trong túi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Cận Tử Kỳ đứng tại cửa toilet một lúc, sau đó đi về hướng ngược lại đại sảnh của sòng bạc.
Càng đi vào trong càng yên ắng, đều là những văn phòng đang đóng chặt cửa.
Lúc ở châu Úc, cô từng gặp qua một người ở thành phố S mở casino, lúc đó cô được đưa đến tham quan casino. Ngoại trừ kinh doanh ở đại sảnh, thông thường bọn họ còn có nơi riêng để xử lý công việc, cũng có phòng chuyên dùng để nhốt người.
Về cơ bản, hình thức bố trí của các casino đều giống nhau.
Nếu như Tống Kỳ Diễn thật sự bị đánh trọng thương rồi kéo vào đây, vậy thì nhất định đang bị nhốt trong một căn phòng nào đó.
Chỉ cần tìm thấy Tống Kỳ Diễn, cô có thể nghĩ cách để cứu hắn ra khỏi đây.
Cận Tử Kỳ xiết chặt túi xách trong tay…
Có đôi khi, nguy hiểm và lợi ích sẽ cùng tồn tại.
Đó là nguyên tắc của kinh doanh, mà đời người… Chẳng phải cũng giống vậy hay sao?
Cho dù bên trong có phải là Tống Kỳ Diễn hay không, cô cũng bằng lòng nhảy vào đầm rồng hang hổ.
Không phải hắn thì tốt, nếu như thật sự là hắn, trái lại, cô sẽ dùng lý trí để xử sự.
Khi cô còn đang đứng bên ngoài, lý trí phân tích tình hình, thì có thể ngay giây tiếp theo, hắn đã bị sát hại một cách tàn nhẫn. Có lẽ không chết, nhưng cũng mất cánh tay, thiếu cái chân.
Còn cô, cô đã dám một mình đi vào đây, thì dĩ nhiên cô cũng đã nắm chắc đường thoát thân.
Tuy nhiên… cũng có nguy hiểm nhất định.
----
Cận Tử Kỳ vừa đi vào bên trong vừa chú ý động tĩnh bên trong từng căn phòng.
Bỗng nhiên, một cánh cửa phòng mở ra, một đả thủ cao to cơ bắp rắn chắc bước ra.
Nhìn thấy Cận Tử Kỳ, hắn ta lập tức cảnh giác, cau mày nghiêm nghị quát: “Làm cái gì đấy?”
“Đại ca… Tôi… Tôi đến đây nộp tiền.” Cận Tử Kỳ hoảng sợ cúi đầu, giọng nói cũng run rẩy theo, hai tay nắm chặt lấy túi xách, mặt đầy vẻ sợ hãi.
Tên đả thủ không quá tin tưởng: “Nhưng người ngoài không thể vào đây.”
“Vậy sao?” Cận Tử Kỳ khó hiểu, hai mắt đỏ lên: “Tôi không biết, vừa nãy tôi hỏi người ở quầy bên kia, có một người tên Nạp Ốc nói cho tôi biết, anh trai tôi đang bị giam trong này, chính là anh ta cho tôi vào đây để tìm boss của các anh đó.”
Đả thủ cẩn thận đánh giá Cận Tử Kỳ: “Vậy cô đến trả tiền đánh bạc cho ai?”
“Chương Cường.” Cận Tử Kỳ đáp rất nghiêm túc: “Chẳng phải boss của các anh đã gọi điện cho gia đình tôi rồi sao? Chị dâu tôi bị dọa đến mức nhập viện, ba mẹ tôi lớn tuổi rồi, đành phải để tôi đến đây trả tiền. Tôi cũng chưa từng đến những nơi như thế này nên chạy loạn như con ruồi mất đầu, nếu có đắc tội chỗ nào, kính mong anh đây thứ lỗi.”
Nói xong, Cận Tử Kỳ thành thật đưa tất cả số chips còn lại cho tên đả thủ.
Tên đả thủ lặng thinh giấu mấy đồng chips vào túi quần, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
“Cô đã đến đây trả tiền nợ thì đi cùng tôi.”
Cận Tử Kỳ cảm kích gật đầu, dụi dụi mắt: “Cảm ơn anh, anh trai, người tốt sẽ được báo đáp.”
Thân thủ (*) của những đả thủ này không tệ, ngoài một số ít bị trúng đạn không dậy nổi ra, những tên khác mặc dù đã bị đánh nhưng cũng nhanh chóng lau vết máu rồi đứng dậy, tựa như nổi điên xông về phía Lương Nhất Thần.
Lương Nhất Thần bị bốn tên đả thủ vây khốn, còn hai tên khác lại thừa cơ muốn bắt Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ.
Tống Kỳ Diễn đẩy Cận Tử Kỳ ra sau lưng, còn bản thân thì nổ súng bắn chết mấy tên cầm súng, mấy tên đả thủ nhanh chóng tìm thấy chỗ nấp, cũng giơ súng bắn trả bên này.
“Đoàng đoàng.” Phút chốc, cả hành lang vang lên tiếng súng.
Lương Nhất Thần bỏ xa mấy tên đả thủ, nhanh nhẹn lách mình mấy cái, trở lại bên cạnh Tống Kỳ Diễn.
“Làm sao bây giờ? Người mà chúng ta mang đến hoàn toàn không đủ, tôi đoán những người tiếp ứng dưới lầu cũng đã bị xử lý rồi.”
Tống Kỳ Diễn nhìn Lương Nhất Thần, hô hấp có phần gấp gáp, hắn lấy di động ra nhấn một dãy số.
Nhưng bên kia mãi không có người tiếp, tất nhiên, suy đoán của Lương Nhất Thần đã được nghiệm chứng.
Lòng bàn tay Cận Tử Kỳ không ngừng đổ mồ hôi, cổ họng càng lúc càng khô, tim đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực.
“Bỏ đi, lên lầu trước đã rồi nói, bên trên hình như là thẩm mỹ viện, có lẽ sẽ có chỗ trốn!”
Lương Nhất Thần giữ cò súng, quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: “Tôi yểm hộ, mọi người lên đi.”
Sắc mặt Tống Kỳ Diễn nặng nề, hắn vỗ mạnh lên vai Lương Nhất Thần.
“Đi nhanh đi.” Lương Nhất Thần đẩy Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn nắm lấy tay Cận Tử Kỳ, trầm giọng nói: “Chúng ta đi.”
Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng súng, Cận Tử Kỳ lo lắng quay đầu nhìn lại: “Một mình anh ta có sao không?”
Tống Kỳ Diễn xiết chặt tay cô, nghe thấy tiếng súng bên dưới vang lên càng lúc càng dữ dội.
----
Lương Nhất Thần nhờ vào một khẩu súng tiểu liên để áp chế đám đả thủ ở phía trước.
Súng nhanh chóng hết đạn, không có đạn dược bổ sung, anh ta chợt quát lên một tiếng rồi dùng súng đánh về phía những tên đả thủ đang chạy đến.
Một tiếng hét thảm vang lên, tên đả thủ xông lên đầu tiên bị nện tới chảy máu đầu, kêu lên rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Như được cổ vũ khí thế, Lương Nhất Thần lao lên đánh ngã một tên đả thủ đang chuẩn bị nổ súng, hai người cuốn lấy nhau, bắt đầu một màn cận chiến.
Một tên đả thủ khác sợ ném chuột vỡ bình (*), sợ bắn trúng đồng đội nên không dám nổ súng, thấy Lương Nhất Thần đè anh em nhà mình xuống đánh không thôi, hắn lập tức chuyển nòng súng, nhắm ngay đầu Lương Nhất Thần chuẩn bị nổ súng.
“Mẹ kiếp, hôm nay ông đây sẽ cho mày chầu trời…”
Thế nhưng hắn còn chưa kịp bóp cò, sau ót bỗng tê rần, vừa sờ liền thấy máu tươi tràn ra.
Hắn cúi đầu nhìn về phía “ám khí” vừa đánh mình: “Mẹ kiếp!” Sau đó ngực trúng một nhát, ngã xuống đất ngất đi.
Lương Nhất Thần quay đầu liền nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, kinh ngạc: “Không phải bảo các người đi rồi sao?’
Tống Kỳ Diễn cầm cây gậy của tên đả thủ vừa ngất trên đất ném cho Lương Nhất Thần: “Cùng đi.”
Cận Tử Kỳ thở hổn hển tựa vào lan can, ném cả giày cao gót bên chân trái.
Lúc này Lương Nhất Thần mới phát hiện giày bên chân phải của cô đã sớm không thấy tăm hơi.
Hóa ra trước khi cô cởi giày cao gót bên chân trái thì đã lấy nó làm “ám khí” để nện vào đầu tên kia.
Lương Nhất Thần giơ ngón cái với Tống Kỳ Diễn: “Bà xã cậu giả heo ăn thịt hổ (*) cừ quá đấy.”
Tống Kỳ Diễn liếc anh ta một cái, đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ, nhìn đôi chân trần của cô: “Thế này có ổn không?”
“So với giày cao gót thì thế này càng thoải mái.”
Cận Tử Kỳ nắm lấy bàn tay đang đưa ra, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau: “Chúng ta đi mau thôi.”
Đột nhiên, một tên đả thủ vốn đang nằm trên mặt đất thở nhẹ ra một hơi, miễn cưỡng chống người đứng dậy, giơ khẩu súng trong tay lên.
Tống Kỳ Diễn vừa vặn nghe thấy tiếng vang nhỏ, quay đầu nhìn lại họng súng của tên kia đã đối diện với phần lưng của Lương Nhất Thần.
“Nhất Thần, cẩn thận!” Tống Kỳ Diễn nhanh chóng đưa tay đẩy Lương Nhất Tần.
Cận Tử Kỳ cũng xoay phắt đầu lại liền nhìn thấy một họng súng đen ngòm đang vừa vặn đặt trước lồng ngực Tống Kỳ Diễn.
“Kỳ Diễn…”
Hai tiếng súng vang lên, giữa mi tâm của tên đả thủ kia trúng một phát đạn, hắn vẫn giữ nguyên động tác sắp bắn mà lăn xuống lầu.
***
(*) Thân thủ: Ý chỉ bản lĩnh, tài nghệ. Thường thiên về võ nghệ.
(*) Ném chuột sợ vỡ bình: Muốn đối phó với kẻ thù nhưng lại có điều e ngại.
(*) Giả heo ăn thịt hổ: Giả vờ ngây thơ để đạt được mục đích.