Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 353 :

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, không biết Tần Viễn đã đứng trên lầu từ lúc nào, trong tay còn cầm một khẩu súng.



“May là vẫn đến kịp…”



Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần cũng thấy Tần Viễn từ trên lầu đi xuống. Tần Viễn cười, bước chân hơi lảo đảo, rồi đột nhiên tựa người vào thành lan can. Lúc này, mấy người họ đều phát hiện, tay áo sơ mi phải của anh ấy dần bị nhuốm máu… Lúc nãy cây súng không bắn trúng Tống Kỳ Diễn là bởi vì Tần Viễn đã đỡ thay hắn. Ba người họ phản ứng giống nhau.



“Bắn trúng cánh tay rồi à?” Tống Kỳ Diễn lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Viễn.



Tần Viễn gật đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt trán, phía bên tay cầm súng cũng bắt đầu run lên. Cận Tử Kỳ nhớ ra trong túi xách của mình có một cái khăn choàng. Cô vội lấy ra và chạy tới chỗ Tần Viễn để giúp anh ta băng bó.



“Đừng quan tâm tôi, lo mà tìm lối thoát đi!” Tần Viễn cắn chặt răng chịu đựng.



“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?” Lương Nhất Thần vừa lo vơ vét số vũ khí trên người tên truy sát, vừa hỏi Tần Viễn.



“Người của bọn chúng rất đông. Lúc tôi đi tìm người giúp, có nghe ngóng được là khi bọn họ đến sòng bạc bàn việc, rất nhiều người thương vong nên không dám xen vào chuyện này nữa, chỉ dám bán cho tôi khẩu súng này thôi.”



“Cho nên ý của anh là, chúng ta hiện giờ giống như cá trong chậu?” Lương Nhất Thần hoảng hốt.



“Đại khái là như vậy, có thể thoát được khỏi đây hay không mới quan trọng.”



“Anh không nên vào.” Thấy Tần Viễn vì vết thương mà run bần bật, Cận Tử Kỳ áy náy.



Lúc này, cô gần như đã hiểu rõ sự việc, chắc là có người giả dạng thành Tống Kỳ Diễn, tìm cách dẫn cô tới đây. Một mặt là để lừa Tống Kỳ Diễn xuất hiện, mặt khác có lẽ là vì muốn giam cô ở Berlin. Nghĩ đến lần trước bị bắt cóc trong rừng, cộng thêm sự cứu giúp lần này, cô càng cảm thấy áy náy với Tần Viễn hơn.



“Anh đã nói là sẽ giúp em rồi mà.” Tần Viễn lấy tay bịt vết thương, thở một cách nặng nề. Anh nhìn Cận Tử Kỳ.



Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp.



“Lần này xem như tôi nợ anh.” Tống Kỳ Diễn nhìn Tần Viễn.



“Người tôi muốn cứu chỉ có một.” Tần Viễn nhếch môi, nở nụ cười yếu ớt.



“Tình địch mấy người muốn gây chiến thì đợi thoát khỏi đây hãy nói có được không?” Lương Nhất Thần ở bên cạnh chen ngang.




Lương Nhất Thần thở hổn hển, vạt áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính chặt trên lưng anh ta.



“Ống thông gió này khá lớn, chúng ta cũng không quá cỡ, trốn trong đây chắc không thành vấn đề!” Anh ta gỡ cửa đậy ống thông gió xuống, phủi phủi bụi rồi đưa đầu vào kiểm tra, vui vẻ quay đầu lại.



Bên ngoài, bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân. Lúc nãy, Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần đã di chuyển rất nhiều vật nặng chặn ở cửa ra vào rồi. Những tên truy sát kia muốn tìm ra cánh cửa bí mật này e là sẽ rất khó, trừ khi có nhân viên chỉ điểm.



“Tất cả leo lên đây đi, phải tranh thủ thời gian, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chỗ này thôi.”



Tống Kỳ Diễn chưa kịp nói dứt câu thì phát hiện bên ngoài có kẻ đang lần mò trên bề mặt vách tường để thăm dò.



Cả bốn người họ mặt biến sắc, không dám bỏ lỡ thời gian thêm nữa.



“Để anh kéo em lên trước.”



Tống Kỳ Diễn nắm lấy cánh tay của Cận Tử Kỳ kéo lên. Cận Tử Kỳ biết rõ lúc này không thể khiêm nhường được nữa nên nhanh chóng trèo lên tủ. Nhờ sự giúp đỡ của Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần, cô thuận lợi chui vào được ống thông gió. Có điều, mùi bên trong khó ngửi đến mức suýt làm cho cô chết sặc. Cô vội bịt mũi lại, ngăn không cho tiếng ho sặc phát ra.



Sau đó, Tần Viễn cũng được Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần kéo lên. Cận Tử Kỳ ở bên trong ống cũng giúp một tay. Sau Tần Viễn, Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần cũng lần lượt trèo lên.



Tống Kỳ Diễn trèo lên trước, Lương Nhất Thần chuyền tấm chắn đậy ống thông gió rồi trèo lên sau. Đợi lên cả rồi, anh lấy tấm chắn đậy lại, sau đó lấy mấy sợi dây tìm được bên dưới buộc cố định lại. Chỉ cần không kiểm tra kĩ thì sẽ không phát hiện ra tấm chắn này đã từng bị gỡ xuống.



“Đại ca, ở đây có khe hở!” Bên ngoài phòng chứa đồ vang lên tiếng của đám truy sát.



“Mau trèo lên đi.” Tống Kỳ Diễn ướt đẫm mồ hôi, nén giọng ra lệnh.



Lương Nhất Thần là người có đủ sức chiến đấ



Tống Kỳ Diễn nói với Cận Tử Kỳ xong liền quay người lại dìu Tần Viễn: “Có thể chịu đựng nổi không?”



“Chưa chết được đâu, đi thôi.” Môi Tần Viễn tái nhợt nhưng anh vẫn cười như không hề có chuyện gì.u nhất trong bốn người. Anh ta chủ động cầm súng bò tới trước mặt ba người còn lại.



“Em đi cùng Nhất Thần đi, anh sẽ dẫn Tần Viễn theo sau.”