Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 360 :
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
"Thưa phu nhân, bên ngoài có một người nói rằng đây là quà Hàn phu nhân đã gửi tặng cho bà."
Hàn phu nhân?
Trong đầu Cận Tử Kỳ lập tức hiện lên nụ cười đầy đắc ý của Jane.
Cô ta tốt bụng đến mức tặng quà cho cô sao?
Cận Tử Kỳ bóc lớp vỏ bên ngoài ra và phát hiện bên trong là một hộp trang sức Tiffany.
Trên chiếc hộp có một tờ giấy ghi chú, Cận Tử Kỳ mở ra, phía trên có viết một dòng chữ:
"Bảy ngày sau hôn lễ của tôi, hi vọng cô sẽ đeo nó đến tham dự buổi tiệc, Jane."
Cận Tử Kỳ không mở hộp trang sức ra mà tiện tay quăng nó lên ghế salon: "Đem hộp trang sức đi bán lấy tiền cho tôi."
"Sao ạ?" Người giúp việc không dám tin vào tai của mình.
"Tôi nói là nhìn nó thật chướng mắt, bảo cô mau đem nó đi bán lấy tiền, đã rõ chưa?"
Người giúp việc sững sờ, khẽ gật đầu: "Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạ."
Sau đó cô ta cầm hộp trang sức, khó hiểu rời đi.
Quả thực, theo suy nghĩ của những người bình thường thì quả là chẳng ai có thể hiểu nỗi cách nghĩ của một người như Cận Tử Kỳ. Rõ ràng đây là một món trang sức được đặt hàng theo số lượng, vậy mà cô ấy lại đem nó đi bán đổi lấy tiền.
Chuông điện thoại vang lên, Cận Tử Kỳ dường như đã đoán trước được là ai đang gọi điện thoại đến.
"Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa." Giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia, kèm theo đó là những tiếng vang phát ra từ trong nhà kho.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức." Cận Tử Kỳ cúp máy, quay người đi lên lầu thay đồ, sau đó lén đi ra ngoài.
-----
Trong nhà kho bỏ hoang, Tống Chi Bác bị đánh đập đến mức toàn thân đầy máu, nằm thoi thóp dưới mặt đất.
Nghe đến đây, Tống Chi Bác đã biết được Cận Tử Kỳ muốn ông ta làm gì.
Ông ta lắc đầu nói: "Không được đâu, tôi không thể làm những việc gây tổn hại cho tập đoàn Tống thị được, tôi sẽ bị tống cổ ra khỏi đó mất!"
"Ông nghĩ là sau khi bị cưa chân thì ông còn có thể chống gậy đi đến Tống thị làm được sao? Nếu vậy thì ta cũng rất tò mò muốn biết đến lúc bị cưa mất cánh tay thì nhà ông sẽ gõ bàn phím như thế nào đây?"
Tống Chi Bác sợ xanh cả mặt, mồ hôi đầm đìa, vừa nghĩ đến cảnh bản thân mình không còn tay chân liền cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"Thật ra tôi cũng không bắt ông phải làm chuyện gì to lớn lắm đâu, nghe nói Hàn Mẫn Tranh đang dự định lấy 2 tỷ đô từ tập đoàn Tống thị đem đi đầu tư, đây cũng là dự án đầu tiên của hắn ta từ sau khi hắn đảm nhận vai trò chủ tịch. Ông nói thử xem, nếu xảy ra những sự cố ngoài ý muốn thì có phải những cổ đông của tập đoàn Tống thị sẽ lột da hắn không?" Giọng của cô bỗng trở nên âm u, khiến Tống Chi Bác sởn da gà.
"Chuyện này..." Tống Chi Bác có chút do dự: "Nếu Hàn Mẫn Tranh biết được những chuyện này là do tôi làm, hắn nhất định sẽ giết chết tôi."
"Đến lúc đó hắn cũng chẳng có quyền lực gì trong tay nữa thì lấy gì để giết ông chứ? Nếu mọi việc thành công tốt đẹp, tôi sẽ đưa cho ông 500 vạn, lúc đó ông cầm số tiền đó để lấy vợ mới hay ra nước ngoài sinh sống gì thì cũng tùy thuộc vào quyết định của ông."
Tống Chi Bác lén nhìn Cận Tử Kỳ, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ. Ông ta bị Quách Vân Vân dụ dỗ đi đánh bạc và dính vào món nợ khổng lồ này, trong lúc ông ta sắp bị cắt đứt chân thì lại có một người tốt bụng từ đâu nhảy ra giúp ông ta trả nợ, nhưng điều kiện để trả nợ lại là bắt ông ta bán đứng ông chủ của mình... Tất cả mọi chuyện giống như một màn kịch đã được dựng sẵn từ lâu, chỉ chờ ông ta từng bước sa chân vào bẫy.
"Là cô làm phải không? Tất cả mọi chuyện đều do cô đặt bẫy tôi có đúng không?" Tống Chi Bác lạnh lộng tra hỏi.
"Nếu là tôi làm thì sao?" Ngược lại Cận Tử Kỳ vô cùng thản nhiên, không hề phủ nhận mọi chuyện: "Lẽ nào là do tôi sai ông đi ngoại tình? Là do tôi cầm dao kề cổ bắt ông phải đi đánh bạc sao?"
Cận Tử Kỳ cười mỉa mai nói: "Nếu nhà ông không có lòng tham thì làm sao có thể sa chân vào chiếc bẫy này chứ?"
Đầu óc Tống Chi Bác trống rỗng, ông ta gục đầu xuống.
"Bây giờ ông có hai sự lựa chọn, hoặc là hôm nay ông để lại tay chân mình ở đây; hoặc là ông đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp ông trả hết tất cả những nợ nần. Sau khi mọi chuyện thành công tốt đẹp tôi sẽ đưa thêm cho ngươi một số tiền. Thế nhưng, tôi cũng không kiên nhẫn lắm đâu. Tôi cho ông thời hạn hai ngày, ông phải làm sao để số tiền đầu tư 2 tỷ đô la đó thuộc quyền kiểm soát của tôi. Nếu quá thời hạn cho phép, hậu quả ông sẽ tự phải gánh chịu."
Tống Chi Bác im lặng một hồi mới lên tiếng: "Nhưng tôi muốn biết lí do vì sao cô lại làm như vậy, ngươi là cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị, nếu làm như vậy thì xét cho cùng những tổn hại đó đều thuộc về cô."
Cận Tử Kỳ cười lạnh lùng, nói: "Hàn Mẫn Tranh hại chết chồng tôi, khiến hai mẹ con tôi sống không một nơi nương tựa, đã vậy hắn lại còn cướp đi Tống thị từ trong tay tôi, ông nghĩ tôi có nuốt được cơn giận này không? Dù cho tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, tôi nhất định cũng sẽ khiến Hàn Mẫn Tranh phải trả một cái giá thật đắt, xem như là một lời an ủi cho chồng tôi trên thiên đường!"
Tống Chi Bác nhìn thấy vẻ mặt đầy cương quyết của Cận Tử Kỳ. bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút cảm thông cho nỗi đau mất chồng của một quả phụ như cô.
"Vậy nếu tôi giúp cô, đến lúc đó cô nói lời không giữ lấy lời thì tôi biết phải làm sao?"