Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 361 :
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Cận Tử Kỳ nhíu lông mày: “Ông cho rằng ông có thể mặc cả với tôi sao? Nếu tôi đã đồng ý với ông thì nhất định sẽ làm được. Ông chỉ cần làm tốt những chuyện trong phận sự của mình, đến lúc đó số tiền mà ông đáng được nhận nhất định sẽ không thiếu một đồng.”
Sắc mặt của Tống Chi Bác trắng nhợt, một lát sau, ông ta cắn răng nói ra một chữ “Tốt!”
-----
Cận Tử Kỳ lái xe ra khỏi nhà kho, có một chiếc xe dừng ở đằng trước nên cô cũng đạp phanh xe lại.
Tống Kỳ Diễn bước từ trên chiếc xe kia xuống, ngồi vào ghế lái phụ.
Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh kia lại chuyên chú nhìn cô một cách khác thường.
Khoảng thời gian này phải đấu tranh gay gắt với Hàn Mẫn Tranh, tham gia diễn Vô Gian Đạo (*) nên đã khiến cho thần kinh của cả hai đều bị kéo căng đến cực hạn.
Cận Tử Kỳ thấy gương mặt của Tống Kỳ Diễn gầy hẳn đi, muốn hỏi thăm vài lời nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
“Hôn lễ hôm đó có chắc chắn không?”
Tống Kỳ Diễn nhíu chặt hàng lông mày nhìn cô, hắn không trả lời nhưng lại đưa tay nâng mặt cô lên, dùng sức để hôn.
Mãi cho đến lúc Cận Tử Kỳ đẩy ngực của hắn ra, hắn mới chịu buông tay rồi nhìn cô mỉm cười: “Đã nắm chắc năm phần.”
“Chỉ cần gia tộc Rochelle không nhúng tay vào thì nhất định sẽ không có chút sơ hở nào.”
Cận Tử Kỳ trầm ngâm nhìn ra ngoài của sổ, Jane với tư cách là vợ của Hàn Mẫn Tranh, sao lại có thể không ra tay giúp đỡ?
“Vậy tại sao anh còn mạo hiểm như vậy?”
“Nếu nhữ bỏ lỡ cơ hội lần này. Anh không biết đến khi nào mới có thể lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút trầm lặng.
Tống Kỳ Diễn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “ Hãy tin anh.”
“Ừ.” Cận Tử Kỳ gật đầu, tựa ở trong lòng của hắn, qua một lúc mới hỏi: “ Thanh Kiều vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Sắc mặt của Tống Kỳ Diễn có chút nghiêm túc: “Theo tin tức của Nhất Thần, trước mắt Thanh Kiều có lẽ sẽ không có nguy hiểm nhưng khi qua hôn lễ thì không biết sẽ như thế nào, Nhất Thần vẫn luôn phái người giám sát Johnny, người có thể giúp đỡ Jane cũng chỉ có hắn.”
Hai người tựa vào nhau thật lâu, mãi cho đến khi Nhất Thần hối thúc: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về thôi.”
Tống Ky Viễn không thể không buông Cận Tử Kỳ ra, xoa xoa gò má của cô: “Đợi anh về nhà.”
Nói xong liền mở cửa xe đi xuống, sau đó kéo vành nón thấp xuống, nhanh chóng đi lên xe của Nhất Thần.
Cận Tử Kỳ dựa vào tay lái, mắt nhìn hắn rời khỏi, nhẹ giọng nói: “Em chờ anh về nhà!”
-----
Bảy ngày sau, hôn lễ của Hàn Mẫn Tranh và Jane Rochelle diễn ra một cách thuận lợi ở trên một thảm cỏ ngoài trời.
Một hôn lễ vô cùng long trọng, Jane mặc một chiếc áo cưới trắng như tuyết, khoác tay Hàn Mẫn Tranh, trên gương mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo nở một nụ cười, đứng trong đám đông tiếp nhận lời chúc phúc và sự hâm mộ của tất cả các quan khách.
Vô số quan khách, quần áo sực nức mùi thơm, tiếng ly tách giao nhau, tiếng chúc phúc, tiếng chúc mừng, tất cả cứ liên tục vang lên ko ngừng.
Thế nhưng, Hàn Mẫn Tranh với tư cách là chú rể lại luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững đối mặt với lời chúc mừng của tất cả mọi người, lễ tiết (*) chu đáo, nhưng không hề có chút gì gọi là sự kích động và vui mừng khi cưới vợ.
Cận Tử Kỳ lấy một ly đồ uống, miệng mỉm cười.
Hàn Mẫn Tranh ấn mạnh xuống bờ vai của Jane, dùng một giọng nói rất nhỏ nói ở bên cạnh tai của nàng: “Bình tĩnh một chút, đây là một cái bẫy.”
"Cái bẫy?" Jane nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh.
Nhưng sắc mặt của cô ta thì vẫn trắng bệch đến mức dọa người, toàn thân run rẩy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu có trở nên bất thường.
Jane cúi đầu, không ngừng hít thở sâu.
Qua một lúc sau mới nhìn vào màn hình điện thoại nhưng không còn sự tỉnh táo thong dong lúc đầu nữa.
"Lương Nhất Thần, anh nói đi, anh bắt cóc Jennifer là muốn đổi lấy cái gì?"
“Chính là muốn đòi một người từ chỗ của cô, còn là ai thì trong lòng cô chắc đã rất rõ.”
“Anh tìm sai người rồi, Ngu Thanh Kiều kia không có trong tay tôi.” Jane lạnh lùng nói.
"Vậy sao?" Lương Nhất Thần nhếch nhếch khóe miệng một cách xấu xa: "Jane, con gái của cô đang rất sợ hãi đây này! Cô nói xem nếu như ta không cẩn thận thả lỏng tay ra thì sẽ như thế nào…”
“Đừng!” Jane lo lắng lên tiếng, đã mất đi sự bình tĩnh: “Anh đừng làm bậy.”
Lương Nhất Thần thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén: “Nửa tiếng nữa, đưa người đến Tống gia, nếu không tôi sẽ đẩy con gái của cô từ đây xuống dưới, đến lúc đó cô chính là vừa lo xong hôn sự thì lại lo tang lễ, bận lắm đó!”
Không để cho Jane có thêm cơ hội nào để hòa giải, Lương Nhất Thần đã cúp điện thoại.
"Jennifer... Jennifer..."
"Cô tỉnh táo một chút!" Hàn Mẫn Tranh trấn an tinh thần hoảng hốt của Giản: “Nhanh gọi điện thoại cho người nhà của cô…”
Jane lại giãy giụa khỏi Hàn Mẫn Tranh, sau đó giật chiếc khăn trắng trên đầu xuống, quay người muốn bỏ đi.
Hàn Mẫn Tranh vội vàng kéo cổ tay của cô ta: "Lúc này cô còn muốn đi đâu?"
“Tôi muốn cứu Jennifer, Lương Nhất Thần kia ba tuổi đã giết người rồi, nếu như tôi không đi, hắn nhất định sẽ đẩy Jennifer xuống dưới!” Jane mất khống chế mà hét lên.
Hàn Mẫn Tranh vẫn không chịu buông cô ra, lạnh lùng nói: “Cái đứa ngu ngốc đó, không phải cô đã sớm muốn thoát khỏi nó rồi sao?”
Jane ngạc nhiên nhìn Hàn Mẫn Tranh, tựa hồ không dám tin lời mà bản thân vừa mới nghe thấy.
“Hiện tại chính là một cơ hội tốt để cô loại bỏ nó, về sau cô cũng không cần bị nó liên lụy…”
“Bốp!”
Toàn bộ khách mời ở tiệc cưới đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ cô dâu lại tát chú rể ở trước mặt của mọi người.
“Hàn Mẫn Tranh, anh không phải là người!”
Jane bình tĩnh nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.
Má trái của Hàn Mẫn Tranh có chút sưng đỏ, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Jane càng chạy càng nhanh, lập tức đuổi theo.
Anh ta tuyệt đối không cho phép con cờ mà bản thân đã bố trí xong lại thoát khỏi sự không chế của mình một lần nữa.
“Làm sao bây giờ?” Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Viễn.
Tống Kỳ Viễn đưa mắt nhìn chiếc xe con đang chạy nhanh như bay kia, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên là đi theo.”