Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 364 :
Ngày đăng: 19:15 19/04/20
Từ cửa hàng đi ra, Cận Tử Kỳ đi tới hiệu bánh mua ít bánh ngọt, sau đó mới về nhà.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết:
“Mẹ đã về nhà rồi, trên đường thấy có đồ trẻ em thích hợp cho Tiểu Bảo mặc nên đã mua rồi.”
Nghe nhắc đến đứa con trai đã sáu tháng tuổi, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi mềm xuống.
“Vậy đợi con về thì cho Tiểu Bảo mặc thử!”
Tâm trang của Tô Ngưng Tuyết cũng không tệ: “Đi tới đâu rồi?”
Cận Tử Kỳ quan sát con đường vòng quanh núi:
“Đã ở dưới chân núi rồi, sắp về tới nhà rồi ạ!”
“Vậy tốt rồi, mẹ đi tìm Tiểu Bảo trước, con đi đường cẩn thận.”
“Vâng. Cận Từ Kỳ cười đáp lại.”
...
Xe đi vào trong bãi đỗ xe của Tống trạch, Cận Từ Kỳ vừa xuống xe đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Trước kia xảy ra bao nhiêu chuyện kinh hồn bạt vía. Cho nên Tống Kỳ Diễn mỗi một tiếng đồng hồ đều xác nhận sự bình an của Cận Tử Kỳ.
“Về nhà rồi hả?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của hắn vang lên.
“Vâng.”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị về nhà, khoảng bốn mươi phút sau sẽ về tới nhà.”
“Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối chờ anh. Cận Tử Kỳ nói.”
-----
Cận Tử Kỳ cất điện thoại, một người giúp việc giúp cô cầm đồ ngọt đi lên lầu tìm Tô Ngưng Tuyết.
Mở cửa ra, đầu tiên đập vào mặt chính là quần áo trẻ con mà Tô Ngưng Tuyết mua cho Tiểu Bảo đặt gọn gàng ở đầu giường.
Áo khoác của Tô Ngưng Tuyết treo ở trên giá áo, trên bàn hình như vẫn còn có một quyển sách vừa mở ra, trong phòng không có người. Trong phòng tắm tí tách truyền đến tiếng nước chảy, dường như có ai đó đang rửa mặt.
Cận Tử Kỳ nói với người hầu:
“Cô xuống trước đi.”
Người giúp việc gật gật đầu, để đồ ăn trên bàn, kéo cửa đi ngoài.
Cận Tử Kỳ cũng cởi bỏ áo khoác ngoài, nới lỏng dây buộc tóc trên mái tóc dài, ngồi trước bàn lật lật vài trang sách.
Ánh nắng cuối thu xuyên qua lớp rèm cửa khiến cho nền nhà và đồ vật trong phòng như được phủ lên một lớp áo màu vàng óng.
Cận Tử Kỳ ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, động tác lật sách bỗng dừng lại.
Hình như có điểm gì đó không đúng..
Quá yên tĩnh, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, lại không có âm thanh hoạt động của con người.
Cận Tử Kỳ chậm rãi đứng lên, yên lặng không một tiếng động mà đi về phía phòng tắm, lúc đi gần tới cửa phòng ngủ bước chân dần chậm lại.
Khóe mắt tựa hồ thoáng lướt qua phía sau cánh cửa toilet đang khép hờ hình như có vật gì đó…
Cận Tử Kỳ đẩy cửa, liền nhìn thấy một đôi chân trần không đi dép, là chân của phụ nữ.
Tổng Tiểu Bảo lúc này đang rúc trong ngực của cô, nhắm mắt ngủ say, hai gò má mũm mĩm đỏ ửng, thỉnh thoảng cọ cọ vào ngực của Thanh Kiều vài cái. Giống như một người mẹ đang ôm lấy đứa con yêu thương của mình.
Mà vẻ mặt của Thanh Kiều cũng không được tốt lắm, có chút uể oải, không biết là do cơ thể vẫn chưa phục hồi hay là..bị Hàn Mẫn Tranh vừa cho uống loại thuốc nào đó, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng không thể che đi khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Ngu Thanh Kiều vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ bị trói, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc cùng lo lắng.
Hàn Mẫn Tranh nhìn thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau, trong khóe mắt lóe lên một tia vui mừng.
Anh ta đi tới kéo lấy Thanh Kiều vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng nói:
“Em, nếu ngày hôm đó không vì gọi điện cho cô ta, em cũng sẽ không bị bắt đi, và càng không bị tên khốn Johnny kia nhục mạ. Cũng là lần trước, cũng là vì cô ta mà em mới bị hôn mê bất tỉnh đấy.”
Đôi môi mỏng của Hàn Mẫn Tranh kề sát bên tai của Thanh Kiều:
“Anh biết trong lòng em nhất định rất oán hận cô ta, đúng không?”
Vẻ mặt của Thanh Kiều càng trắng hơn, Cận Tử Kỳ im lặng bất động.
Hàn Mẫn Tranh tiếp tục nói:
“Thanh Kiều, đừng gạt anh, anh biết em sẽ không thể nào không trách cô ta được. Nếu đổi lại là anh thì anh sẽ giết chết cô ta để giải tỏa nỗi hận trong lòng. Nếu không có cô ta thì em cũng sẽ không gặp phải nhiều khó khăn cực khổ đến như vậy.”
Nói xong, Hàn Mẫn Tranh không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng màu đen, đưa tới trước mặt Thanh Kiều.
“Thanh Kiều, đừng giữ lại những oán hận trong lòng, giết cô ta, yên tâm, em sẽ không sao đâu, anh sẽ nhận thay tội giết người cho em. Chúng ta có lẽ không còn cơ hội sinh con nữa, chỉ cần cô ta chết đi, thì đứa bé này sẽ là con của chúng ta.”
Thanh Kiều nhìn xuống Tống Tiểu Bảo đang ngủ say, mãi một lúc lâu sau cũng không có nhận lấy khẩu súng.
“Thanh Kiều, chẳng lẽ đến lời anh nói mà em cũng không nghe sao?”
Giọng của Hàn Mẫn Tranh trở nên hung ác, sắc mặt cũng không còn ấm áp như trước nữa.
Thanh Kiều ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn Tranh:
“Em đã từng hận chị ấy, nhưng những sự việc này thực sự không hề có liên quan tới chị ấy không phải sao? Anh đưa chị ấy và Tiểu Bảo về đi, ở đây chỉ cần có em và anh là được rồi, có thêm một đứa bé thì chỉ thêm vướng víu mà thôi.”
Hàn Mẫn Tranh túm lấy cằm của cô:
“Thanh Kiều, em nói sai rồi, những việc này tại sao lại không liên quan gì tới cô ta?”
Cả người Thanh Kiều cứng đờ.
Hàn Mẫn Tranh dịu dàng nhìn cô:
“Nếu không phải bởi vì cô ta cùng Tống Kỳ Diễn, thì anh đã sớm có được Tống thị, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau muộn một chút nhưng cũng sẽ không phải đi tới bước này. Về sau cô ta còn cùng với Tống Kỳ Diễn cùng nhau lừa gạt anh, phá vỡ kế hoạch của anh. Vốn sau khi anh cùng Jane cử hành hôn lễ sẽ có được cổ phần của công ty Cảnh Thăng, sau đó ly hôn với cô ta và cưới em…”
“Thanh Kiều, em vẫn luôn biết rằng, anh chỉ yêu có một mình em thôi, anh thực sự muốn cưới chỉ có một mình em thôi.”
Vành mắt của Hàn Mẫn Tranh có hơi ửng đỏ:
“Em nói đi, không phải là bọn họ phá hoại hạnh phúc của chúng ta sao? Cô ta lẽ nào vẫn không đáng chết sao?”
“Nếu như anh còn để bụng tới chuyện ấy thì nên đi tìm Johnny… Thanh Kiều quay đầu không nhìn Hàn Mẫn Tranh nữa.”
Hàn Mẫn Tranh đưa khẩu súng nhét vào trong tay của cô, kề sát bên tai cô nói nhỏ:
“Anh sẽ đi tìm Johnny để báo thù cho em, nhưng trước hết chúng ta phải giết Cận Tử Kỳ, nếu không giết cô ta thì anh làm sao mà yên tâm đi đối phó với Johnny được?”
Ngu Thanh Kiều nhắm mắt, hai tay ôm lấy Tống Tiểu Bảo có chút run rẩy:
“Em sẽ không giết người, anh đừng ép em…”
“Thanh Kiều, em đang ép anh sao?” Ngón tay lạnh băng của Hàn Mẫn Tranh vuốt ve gò má của Thanh Kiều: “Em biết mà, trong căn phòng này hôm nay bắt buộc phải có một người chết, nếu em không giết cô ta thì anh biết phải làm thế nào đây?”