Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 365 :

Ngày đăng: 19:15 19/04/20


“Thanh Kiều, đau đớn rất nhanh sẽ qua đi thôi, đừng sợ, nổ súng rồi tất cả mọi người đều sẽ được giải thoát.”



Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ ở phía đối diện, hô hấp có chút không ổn định, cứng ngắc bất động.



Nhưng khẩu súng mà Mẫn Tranh đang chống phía sau cô được đưa tới trước, khiến cho cô giật mình một cái.



“Giết cô ta!” Giọng nói của anh ta cuối cùng cũng lộ ra sự hung ác.



Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, mặt xám xịt, run rẩy giơ súng lên, nhắm vào đầu Cận Tử Kỳ.



Cận Tử Kỳ nhìn Thanh Kiều, toàn thân là một trận rét lạnh.



Tống Tiểu Bảo trên gối của Thanh Kiều hình như cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm, hai cái chân bé xíu khẽ đạp, từ từ nhắm hai mắt lại, nấc lên một tiếng, dường như muốn khóc.



Cận Tử Kỳ lấy lại bình tĩnh hít một hơi, không nhìn Thanh Kiều mà nhìn về phía Hàn Mẫn Tranh.



“Có một số chuyện tôi vẫn luôn không thể hiểu được, cho dù là chết thì tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng.”



Khẩu súng trong tay Thanh Kiều lập tức rủ xuống, hô hấp cũng ngày một dồn dập hơn.



Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ, trong mắt lóe lên ý cười: “Cô muốn biết điều gì?”



Tim Cận Tử Kỳ cũng ngày một đập nhanh hơn, ngữ khí lại nhàn nhạt: “Tống Chi Nhiệm, tôi muốn biết Tống Chi Nhiệm có phải do anh giết không. Mặc dù nói là Minh Lan, nhưng tôi không tin, nếu cô ta giết người thì không thể nào mà vẫn bình tĩnh mà đi xử lý những việc sau đó.”



“Nhưng nếu không phải là cô ta, thì các người thông đồng với nhau từ lúc nào vậy, tại sao cô ta lại tình nguyện giúp anh nhận tội giết người này? Chẳng lẽ là vì đứa con gái riêng của chị cô ta sao?”



Hàn Mẫn Tranh mỉm cười: “Cô không phải đã hiểu đại khái rồi sao? Còn muốn hỏi tôi…Cô cho rằng như vậy thì có thể kéo dài được thời gian sao? Cận Tử Kỳ, cô quá mức tự cho là đúng, như vậy lại không hay.”



“Nhưng cô lại là một người ham học hỏi, tôi có thể nói cho cô. Không sai, hôm đó, sau khi Minh Lan ngộ thương Tống Chi Nhậm, tôi đã đi tới phòng của ông ta, vốn dĩ tôi có chuyện muốn hỏi ông ta, kết quả là tôi nhìn thấy tập tài liệu trên máy fax. Thì ra ông ta lại tìm người điều tra tôi. Tôi cũng không biết mình đã bị lộ ở đâu. Ông ta mời rất nhiều thám tử tư đi điều tra, thăm dò tình hình tại Hàn gia của tôi.”



“Những tài liệu điều tra kia viết hết sức rõ ràng, rằng tôi là đứa trẻ được Hàn gia nhận nuôi. Kế hoạch của tôi còn chưa được thực hiện, tại sao có thể vừa mới bắt đầu mà lập tức thất bại thảm hại được. Lúc tôi cầm tập tài liệu kia đi, Tống Chi Nhậm vẫn chưa chết, còn đang hấp hối, cũng không còn khác với chết là bao. Ông ta muốn tôi cứu, nhưng tôi không cứu, tôi lạnh lùng nhìn ông tắt thở rồi mới xử lý hiện trường và rời khỏi, đồng thời đi tới phòng giám sát nghĩ cách làm hỏng camera ở góc khuất.”



“Không còn cách nào khác, chỉ là một sai sót ngoài ý muốn. Tôi từ phòng giám sát cầm thắt lưng đi ra thì đúng lúc gặp được cô ta.”



Trong lòng Cận Tử Kỳ bỗng rùng mình một cái: “Để Minh Lan không đem những chuyện đã chứng kiến nói ra, cái giá chính là anh giúp cô ta chăm sóc cho đứa con của chị gái cô ta, đúng không? Cho nên trong phòng thẩm vấn cô ta muốn chỉ mặt gọi tên muốn gặp anh.”



Hàn Mẫn Tranh gật đầu: “Tôi đáp ứng ít nhất là đảm bảo được cuộc sống cho đứa con của chị gái cô ta. Cho dù sau này tôi có thể đoạt được Tống thị thì cũng sẽ để cho đứa bé ấy một con đường sống. Quả là nỗi lòng của người làm bố làm mẹ, hơn nữa việc Minh Lan ngộ thương Tống Chi Nhậm dẫn đến cái chết vẫn rành rành ra đó, cho dù có khai ra tôi thì tôi cũng có thể nói rằng lúc tôi đến, Tống Chi Nhậm đã chết rồi, không có nhân chứng, ai có thể làm gì tôi?”



Hai người, một hỏi một đáp, trên gương mặt trắng bệch của Thanh Kiều đang quay lưng với Hàn Mẫn Tranh, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.



Lúc này Cận Tử Kỳ lập tức chuyển chủ đề: “Vậy lần này, tôi bị bắt cũng là do anh và Jane thông đồng với nhau, đúng không?”



Thanh Kiều cả người cứng đờ, Hàn Mẫn Tranh liếc nhìn cô, nói: “Tôi không ngờ tới rằng Thanh Kiều cũng ở trên xe.”



Cận Tử Kỳ còn đang muốn hỏi tiếp, Hàn Mẫn Tranh đã đưa tay ra, ôm lấy bả vai của Thanh Kiều, nói: “Dừng lại ở đây thôi, cô đang dọa đến cô ấy rồi.”



Trong lòng Cận Tử Kỳ bỗng nhiên trầm xuống.



Anh ta nói đến đây thôi.



Toàn bộ không khí trong căn phòng lại một lần nữa đóng băng lại.


Thanh Kiều tuy cũng căm hận loại người cầm thú như Johnny, nhưng cô thực sự không nghĩ tới sẽ sử dụng cách thức như vậy để đối phó hắn.



Đối với một người đàn ông mà nói, thứ khiến anh ta cảm thấy khuất nhục nhất chính là những tổn thương về thân thể.



Thế nhưng điều mà Hàn Mẫn Tranh đang làm sẽ khiến cho Johnny cả đời này không còn làm một người đàn ông được nữa.



Giữa hai chân của Johnny treo lấy một vật gì đó tròn tròn màu đen, chính là vật mà vừa rồi Hàn Mẫn Tranh lấy ra từ trong túi áo. Mà trong tay anh ta lại đang nắm một sợi dây nối với một vật nhỏ.



“Tao đặc biệt chuẩn bị quả lựu đạn này cho mày, thấy thế nào?”



Johnny đầm đìa mồ hôi, bị dọa đến cả người run rẩy, phẫn nộ trong mắt đã bị sự hoảng sợ thay thế.



Hắn cầu khẩn Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh lấy khăn mặt trong miệng hắn ra, Johnny còn chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Mẫn Tranh liền nhét một quả lựu đạn vào trong miệng: “Ba quả, chọn đi, muốn nổ chỗ nào trước?”



Vẫn còn có một quả?



Cận Tử Kỳ liền để ý tới phía sau Johnny, hẳn là…



Johnny giãy giụa càng ghê gớm hơn, cứ kêu lên ư ư, ánh mắt nhìn Hàn Mẫn Tranh như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.



“Biến thái…biến thái…” Thanh Kiều thầm nói, sắc mặt càng trở nên trắng hơn.



Hàn Mẫn Tranh thưởng thức sắc mặt khó coi của Thanh Kiều, dường như có chút sung sướng.



“Nếu như em không chọn, vậy thì để tôi chọn giúp em.”



Hàn Mẫn Tranh xiết chặt sợi dây ở phía sau Johnny, Cận Tử Kỳ nắm chặt hai mắt lại.



Toàn bộ căn phòng chứa đồ như một cái máy làm bắp rang, một tiếng “bùm” phát ra cực lớn, khiến cho không ít tro bụi rơi xuống.



Trong biệt thự tràn ngập mùi máu tươi, ngay lúc này Cận Tử Kỳ không nhịn được cúi đầu muốn nôn ọe.



Thanh Kiều cũng chẳng tốt hơn là mấy, vốn còn đang bịt lấy tai Tống Tiểu Bảo, lúc này cũng đang cúi đầu mà nôn mửa.



Mà Johnny không vận lên được một hơi, hai mắt trợn tròn, cả người lăn ra ngất xỉu.



Trên chiếc ghế mà hắn đang ngồi, máu tươi cũng không ngừng chảy xuống.



Trên sàn nhà nở ra một bông hoa máu, diêm dúa lòe loẹt.



“Vậy bây giờ sẽ đến lượt ai đây?”



Hàn Mẫn Tranh cởi bỏ găng tay, dùng khăn gấm lau tay của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều.



Thanh Kiều nhịn cơn trào ngược dạ dày, hít một hơi thật sâu, nhìn Hàn Mẫn Tranh: “Anh chẳng qua chỉ là muốn tìm một người để chết cùng anh, buông tha cho những người khác, tôi sẽ chết cùng anh. Không phải là anh nói yêu tôi sao?”



“Thanh Kiều!” Cận Tử Kỳ nhìn khuôn mặt kiên quyết của Thanh Kiều, lòng đau như cắt.



Một lúc sau, Hàn Mẫn Tranh mới ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Kiều, sắc mặt không có chút biểu cảm nào.



“Em thật sự đồng ý chết cùng anh sao?”