Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 370 :

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


Bụng của Cận Tử Kỳ càng lúc càng lớn hơn nên cô cũng chịu khó lui tới bệnh viện phụ sản.



Thỉnh thoảng trong những lúc xếp hàng chờ đợi, cô cũng thường trò chuyện với những bà mẹ khác.



Sau khi biết được đây là đứa con thứ ba của Cận Tử Kỳ, mọi người ai nấy đều nhìn Tống Kỳ Diễn với ánh mắt đầy khâm phục.



Cũng vì vậy mà Cận Tử Kỳ buồn bực suốt cả ngày.



Tối hôm đó, như thường lệ, sau khi ăn cơm xong, bốn người trong gia đình họ ngồi quây quần bên nhau vui đùa trong phòng khách.



Cận Mỗ Mỗ đang nằm tập viết chữ trên ghế salon, Tống Tiểu Bảo đang ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, Tống Kỳ Diễn thì lại đang nghiên cứu những điều cần biết khi làm mẹ.



Riêng Cận Tử Kỳ...



Cô đang chau mày trầm tư suy nghĩ về một chuyện.



Trong xã hội ngày nay, trung bình mỗi nhà đều chỉ sinh có một đứa, riêng cô là đã ba đứa rồi, mà điều quan trọng nhất là... Hình như khoảng cách giữa hai lần mang thai của cô quá ngắn thì phải?



Vả lại, chẳng phải lần nào Tống Kỳ Diễn cũng dùng biện pháp phòng tránh hay sao?



Cận Tử Kỳ quay qua nhìn Tống Kỳ Diễn.



Tống Kỳ Diễn cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Cận Tử Kỳ đang nhắm vào mình, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ấy đang chau mày nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấy khiến hắn hơi bối rối, hoảng sợ, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn làm ra vẻ thản nhiên, hỏi: "Em sao thế?"



"Em chỉ muốn biết lí do vì sao thời gian giữa hai lần mang thai này lại ngắn đến vậy?"



Cận Tử Kỳ nói ra những tâm tư trong lòng và nhìn Tống Kỳ Diễn không chớp mắt: "Anh không cảm thấy rất kỳ lạ hay sao?"



"Chuyện này..."



Đầu óc Tống Kỳ Diễn trống rỗng, hắn nào có ngờ được những toan tính của mình lại có ngày bị bại lộ cơ chứ.



Hắn liếc ngang liếc dọc một hồi, hơi nhíu mày, nói: "Chắc là do bao cao su mua trong siêu thị có chất lượng kém rồi."



"Thật sao?" Cận Tử Kỳ bán tín bán nghi nhìn Tống Kỳ Diễn.



"Nếu không thì còn vì lí do gì được đây?"



Tống Kỳ Diễn nói xong thì nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh Cận Mỗ Mỗ, xoay lưng về phía Cận Tử Kỳ: "Mỗ Mỗ, ba dạy con viết chữ nha."



"Không cần đâu ạ, lần trước ba tỏ vẻ ta đây giúp con tập viết, kết quả là thầy giáo đã không đọc được chữ nào cả."



"Cận Mỗ Mỗ"



Giọng Cận Tử Kỳ vang lên từ phía sau, Cận Mỗ Mỗ lập tức che miệng lại và chạy đến núp phía sau lưng Tống Kỳ Diễn.



Tống Kỳ Diễn liền ngồi xuống an ủi vợ: "Anh cũng chỉ mới viết được có vài chữ thôi, bây giờ áp lực học tập ở trường tiểu học lớn quá, em nhìn Mỗ Mỗ thử xem, anh rất lo lắng không biết có phải vì chịu nhiều áp lực quá, tối ngủ không được, người sưng phù lên nên con mới mập lên nhiều thế này không?"



Cận Mỗ Mỗ cảm thấy rất oan ức, lặng lẽ nhìn Tống Kỳ Diễn, Mỗ Mỗ nào có mập đâu cơ chứ, con chỉ hơi đầy đặn thôi mà!




Nhìn thấy Cận Tử Kỳ một mực khăng khăng không tha thứ cho Tống Kỳ Diễn, Tô Ngưng Tuyết cũng cảm thấy bất lực, bà xuống dắt Cận Mỗ Mỗ và Tống Tiểu Bảo lên, Tống Kỳ Diễn cũng xách một cái túi đựng sữa bột đi theo sau.



Đến trước cửa nhà, Tống Kỳ Diễn dừng bước, hắn đưa túi đựng sữa cho Mỗ Mỗ và nói: "Ngoan, chăm sóc tốt cho mẹ nha con."



Tô Ngưng Tuyết nhìn Tống Kỳ Diễn cô đơn đi về một mình, trong lòng cũng cảm thấy rất đáng thương.



"Con không vào thật sao?"



Tống Kỳ Diễn lắc đầu: "Dạ thôi ạ, nếu khiến Tử Kỳ không vui thì cũng không tốt cho đứa bé trong bụng."



Nói xong, hắn vuốt nhẹ lên má của Tống Tiểu Bảo: "Con phải ngoan biết chưa?"



Tô Ngưng Tuyết dắt bọn nhỏ vào trong thay dép, lúc đóng cửa, Tống Kỳ Diễn vẫn đứng nán lại chưa đi.



"Tống Kỳ Diễn đứa trẻ đó cũng rất đáng thương, chẳng qua là nó chỉ muốn có thêm một đứa con thôi mà..."



Cận Tử Kỳ giả vờ không nghe những lời bà nói, thản nhiên ngồi ăn dưa.



Giữa đêm, trong lúc Cận Tử Kỳ đang mơ màng ngủ, chiếc giường đột nhiên lún xuống, có người đang nằm phía lưng cô, sau đó, có một bàn tay đưa ra và đặt trên bụng cô.



Toàn thân Cận Tử Kỳ run rẩy, cô lập tức tỉnh lại.



Mở mắt ra, cô nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang vòng tay qua ôm cô, giọng nói buồn bã, oán trách vang lên bên tai: "Người phụ nữ nhẫn tâm."



Cận Tử Kỳ chẳng muốn quan tâm đến hắn nên đã nhắm mắt giả vờ ngủ.



Tay Tống Kỳ Diễn bỗng nhiên dùng lực.



Cận Tử Kỳ không thể không hét lên, cô xoay người qua và hung hăng nắm chặt lỗ tai của hắn.



Tống Kỳ Diễn kêu đau hai tiếng: "A... nhẹ thôi nhẹ thôi..."



Tay Cận Tử Kỳ vừa thả lỏng ra thì hắn đã nhào đến đè cô xuống dưới.



"Tống Kỳ Diễn, anh đang làm cái trò gì vậy, mau ngồi dậy ngay!"



Cận Tử Kỳ xoay cơ thể nặng nề sang chỗ khác vì muốn thoát khỏi Tống Kỳ Diễn, nhưng cuối cùng cô lại tự đào hố chôn mình.



Lúc cô cảm nhận được những sự thay đổi trên cơ thể của Tống Kỳ Diễn, cô chợt hoảng sợ: "Tống Kỳ Diễn anh..."



Tống Kỳ Diễn trực tiếp đưa bộ phận cứng và nóng nhất của bản thân mình đến vị trí nhạy cảm nhất trên người Cận Tử Kỳ, sau đó hắn thì thầm bên tai cô: “Tiểu Kỳ, em giúp anh, giúp anh đi mà!”



"Tống Kỳ Diễn, anh đúng là cái đồ t*ng trùng lên não!"



Từ khi Cận Tử Kỳ sinh ra, đây là lần đầu tiên cô nói tục, thế nhưng môi cô lập tức bị chặn lại.



Đêm càng lúc càng khuya, trong phòng ngủ ngập tràn sắc xuân.