Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 371 :
Ngày đăng: 19:16 19/04/20
Cận Tử Kỳ dự tính đến ngày sinh sẽ vào bệnh viện phụ sản tư nhân tốt nhất thành phố S.
Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam ở Ireland xa xôi cũng vội vàng trở về, Tô Ngưng Tuyết càng cố gắng tận dụng nhiều thời gian để ở bên Cận Tử Kỳ, mà Cận Chiêu Đông sau khi biết Tô Ngưng Tuyết trở về thì cũng cố gắng tìm cơ hội gặp nhau.
Đối diện với thái độ lãnh đạm xa cách của Tô Ngưng Tuyết, Cận Chiêu Đông cũng chẳng để ý, trái lại rất vui vẻ.
Tống Kỳ Diễn thậm chí còn đặt một cái giường lò xo bên cạnh giường của Cận Tử Kỳ, chỉ cần vừa tan ca sẽ nhanh chóng chạy về đây.
Vì trước đây Cận Tử Kỳ đã sinh hai lần nên về phía chẩn đoán của bác sĩ thì lần sinh con thứ ba này sẽ rất thuận lợi.
Mỗi ngày Cận Tử Kỳ đều xoa xoa cái bụng tròn, tỏ vẻ gắt gỏng khi đối diện với gương mặt tha thiết của Tống Kỳ Diễn.
Cái tên đàn ông xấu xa này lần nào cũng tính toán với cô, còn bày ra dáng vẻ vô tội hết lần này đến lần khác!
Nửa đêm ngày thứ tư nằm viện, hành lang bệnh viện yên ắng không một tiếng động.
Cận Tử Kỳ nằm trên giường bệnh, trên trán lại toát mồ hôi lạnh.
Bụng đau khiến cô tỉnh giấc, hai lần kinh nghiệm trước nói cho cô biết tình trạng này là do tử cung đang co rút lại, cô sắp sinh rồi!
Cận Tử Kỳ nhịn đau, mở lớn miệng hô hấp, mãi đến khi sờ thấy phần thân dưới giường ướt sũng.
Cô không biết đó là máu hay nước ối.
Tống Kỳ Diễn mặc đồ ngủ đang nằm trên giường lò xo ngáy o o.
Có lẽ vì công việc bận rộn, vẻ mặt Tống Kỳ Diễn rất mệt mỏi, hắn ngủ rất sâu, không phát hiện ra sự khác thường của Cận Tử Kỳ.
Trong phòng bệnh, ánh đèn bàn lờ mờ chiếu rọi sắc mặt tái nhợt của Cận Tử Kỳ.
Cô cúi đầu nhìn máu pha lẫn nước ối dưới làn váy ngủ của mình, nội tâm có chút sợ hãi.
“Kỳ Diễn… Kỳ Diễn… Tống Kỳ Diễn…”
Tần suất co thắt tử cung càng lúc càng ngắn, Cận Tử Kỳ kiệt sức gọi to tên Tống Kỳ Diễn.
Thế nhưng Tống Kỳ Diễn lại chẳng có phản ứng gì.
Cận Tử Kỳ hết cách, đành phải cầm lấy cuộn khăn tay trên tủ đầu giường ném về phía đầu Tống Kỳ Diễn.
“Tống Kỳ Diễn, em sắp sinh rồi!”
Tống Kỳ Diễn vô tội bị ném trúng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ngay ngay đó lập tức bật dậy khỏi giường.
-----
10 phút sau, Cận Tử Kỳ nằm trên giường chờ sinh.
Đầu cô đầy mồ hôi, vì đau từng cơn mà gắt gao cấu cánh tay Tống Kỳ Diễn.
Tiểu công chúa Mạch Mạch ngậm một cái núm vú cao su nhỏ, dáng vẻ thản nhiên mở to đôi mắt, cả một buổi tiệc đều không khóc.
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ phải đi tiếp khách thì sẽ giao nhiệm vụ chăm sóc tiểu công chúa Mạch Mạch cho Cận Mỗ Mỗ - người chủ động xin nhận nhiệm vụ.
Hôm nay, Cận Mỗ Mỗ đã thay một bộ vest đặt may riêng, đeo lên một cái nơ nhỏ đáng yêu.
Tống Tiểu Bảo do Tống Ngưng Tuyết chăm sóc, cậu nhóc bưng bình sữa liếc mắt nhìn mọi người, từ đầu đến cuối không tỏ vẻ yêu ghét.
Cận Mỗ Mỗ bế tiểu công chúa, thừa dịp ba mẹ không chú ý, cậu nhóc len lén chạy đến phòng nghỉ của sảnh tiệc.
Để Mạch Mạch ngồi trên ghế sofa, Cận Mỗ Mỗ đi đến chỗ điện thoại bên cạnh, móc ra trong túi quần một tờ giấy nhỏ.
Cậu dò theo dãy số bên trên gọi một cuộc điện thoại.
Đợi đầu dây bên kia được kết nối, Cận Mỗ Mỗ phấn khởi reo lên: “Cậu ở đâu vậy? Tớ bế Mạch Mạch đến phòng nghỉ rồi này. Ừ, lầu 2, sảnh tiệc 208, sau khi vào cậu hỏi cô nhân viên thì biết ngay, ừ, được rồi… Bái bai!”
Cận Mỗ Mỗ cúp điện thoại, trở lại bên cạnh cô nhóc, Mạch Mạch đang nằm trên ghế sofa mở to mắt.
“Em gái, anh hai giới thiệu cho em làm quen một người bạn tốt, có muốn không? Em gặp rồi nhất định sẽ thích.”
Bạn nhỏ Mạch Mạch vẫn rất đơn thuần, hồn nhiên không biết bụng dạ xấu xa của Cận Mỗ Mỗ, cô nhóc chỉ vừa cười tít mắt vừa thổi bong bóng. Cận Mỗ Mỗ cảm thấy em gái cực kỳ đáng yêu, Trác Tiểu Phàm nhất định sẽ thích!
Không bao lâu sau, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ đội mũ berets thò vào.
Cận Mỗ Mỗ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, vẫy vẫy tay: “Sao giờ mới đến, mau đến xem em gái của tớ này!”
Một hình dáng bé nhỏ nhiều màu sắc lách vào, sau đó lập tức khép cửa lại, chạy đến trước sofa. Mặc dù chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng giữa hàng lông mày non nớt đã toát ra khí chất, cậu nhóc bắt chước Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống.
“Đây là em gái của cậu à? Sao mà giống mèo con quá vậy?”
Cận Mỗ Mỗ tự hào bế Mạch Mạch đưa vào lòng Trác Tiểu Phàm: “Nhìn thử đi, nếu như cảm thấy xinh xắn thì chúng ta quyết định như thế nhé!”
Trác Tiểu Phàm cúi đầu, thật sự cẩn thận suy nghĩ đến tướng mạo của Mạch Mạch.
Không biết có phải do Mạch Mạch đói rồi không, cô nhóc bắt đầu không ngừng liếm láp những đồ vật bản thân có thể chạm đến. Cận Mỗ Mỗ sợ Trác Tiểu Phàm quan sát gặp chướng ngại nên đã lấy mất núm vú cao su lúc nãy, cho nên khi Trác Tiểu Phàm vừa cúi đầu đã bị Mạch Mạch thè lưỡi liếm trúng cằm.
Trác Tiểu Phàm hơi không thoải mái, cúi đầu định giáo huấn cô nhóc, kết quả lại bị Mạch Mạch liếm trúng miệng.
Cận Mỗ Mỗ, Trác Tiểu Phàm: “…”
“Cận Mỗ Mỗ, con ôm em trốn ở đây làm gì thế?” Giọng nói Cận Tử Kỳ vang lên ngoài cửa.
Tay Trác Tiểu Phàm run lên, cậu nhìn Cận Mỗ Mỗ, hai bên im lặng không nói tiếng nào.
Cận Tử Kỳ mở cửa bước vào liền chứng kiến một tiểu quỷ lạ mặt ăn vận sặc sỡ đang ôm con gái nhà mình, à không, nói chính xác là đang trêu chọc con gái nhà mình, không nhìn thấy cái miệng đó đang thơm lên khóe miệng con bé hay sao?
“Cậu là con nhà ai? Sao có thể thơm bé gái bừa bãi thế?”
Trác Tiểu Phàm, Cận Mỗ Mỗ: “…”