Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 377 :

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


“Ngoại tình?”



Trong quán cà phê, giọng nói lớn của Ngu Thanh Kiều thu hút ánh nhìn của những vị khách khác.



Cô vội vàng che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên trừng to mắt nhìn Cận Tử Kỳ đang ngồi đối diện.



“Chị họ, thật hay giả vậy? Anh rể thật thà như vậy mà, không đến mức đó đâu chứ?”



Tống Kỳ Diễn thật thà?



Nghĩ đến gã đàn ông vừa ôm hộp giữ nhiệt vừa cười như sói xám kia, Cận Tử Kỳ lắc đầu, đúng là khác xa hình ảnh người thực thà.



“Nếu không thì vì sao anh ấy…”



Nhìn thấy mình mặc một bộ đồng phục quyến rũ như vậy mà cũng không nháy mắt một cái?



Cận Tử Kỳ mấp máy môi, nghĩ đến tình hình tối qua, cô chán nản chỉ muốn đào một hố chui xuống đất.



“Chị họ, nếu như chị thấy nghi ngờ thì hẹn anh rể ra rồi thử dò xét chẳng phải tốt hơn sao?”



Cận Tử Kỳ nhìn Thanh Kiều, dường như đang suy nghĩ đến tính khả thi của đề nghị này.



Thanh Kiều gật mạnh đầu một cái: “Quyết định vậy đi, cuối tuần này chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng nhé!”



Cùng lúc đó, bên trong tòa cao ốc của Doãn thị đối diện Cận thị.



Doãn Lịch ngồi sau bàn làm việc, đôi chân dài gác lên bàn, thong dong vừa uống cà phê vừa lẩm bẩm: “Nếu nghi ngờ thì cứ tự mình hỏi cô ấy, cậu cứ mờ mờ ám ám như vậy, cậu không khó chịu nhưng tôi cũng cảm thấy mệt đấy.”



Trước cửa sổ có đặt một chiếc kính thiên văn mới, mấy hôm trước vừa được chuyển vào phòng làm việc.



Giờ phút này, Tống Kỳ Diễn đang nhắm chuẩn ống kính vào một tầng lầu nào đó của tòa nhà đối diện, vô cùng chuyên tâm “rình rập”, nghe thấy giọng nói của Doãn Lịch có chút hả hê, hắn quay đầu liếc anh ta một cái: “Cậu bớt rảnh rỗi xen vào chuyện người khác đi.”



“Mỗi ngày đến quấy rầy công việc thường nhật của tôi, cậu không cảm thấy áy náy một tí tẹo nào sao?”



Tất nhiên, người nào đó da mặt không hề mỏng: “Tôi xem là chuyện của tôi, liên quan gì đến công việc của cậu?”



“Nếu như cậu ngại hỏi, không bằng tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi giúp cậu.”



Doãn Lịch nói xong liền nhấc điện thoại bàn định bấm số của Cận Tử Kỳ, nhưng lại bị một cánh tay vươn ra giữ chặt.



“Cậu muốn làm gì hả!” Tống Kỳ Diễn trừng mắt đầy thù hận với Doãn Lịch.



“Chẳng phải cậu nghi ngờ cô ấy ngoại tình sao? Tôi giúp cậu chứng thực!”



Tống Kỳ Diễn cướp điện thoại ôm vào ngực: “Cậu bớt ly gián tình cảm vợ chồng chúng tôi đi nhé!”




Tống Kỳ Diễn chọn mở xem, tên này khá lắm! Hỏa khí từ từ bốc lên.



“Đã ngủ chưa? Sáng nay anh để quên đồng hồ ở chỗ em, khi nào em rảnh anh qua lấy nhé?”



Là một dãy số lạ nhưng không hiểu sao Tống Kỳ Diễn có thể lập tức đoán ra đó là ai.



Quả nhiên, lại có một tin nhắn đến rất nhanh…



“Điện thoại của anh để ở chỗ người khác nên dùng cái khác gửi tin nhắn cho em. Doãn Lịch.”



Tống Kỳ Diễn cố gắng khắc chế lửa giận, chạm màn hình vài cái liền gửi tin nhắn hồi đáp…



“Không sao, em biết là anh. Đúng rồi, đồng hồ của anh để ở đâu thế?”



“Ở đầu giường, chẳng phải buổi sáng lúc thức dậy em còn cầm xem mấy giờ sao?”



Sắc mặt Tống Kỳ Diễn từ đỏ chuyển sang trắng bệch, thảo nào mới sáng sớm đã ra ngoài, hóa ra… hóa ra…



Sự tôn nghiêm của đàn ông đã chịu một sự thách thức nghiêm trọng.



Tống Kỳ Diễn đen mặt, đáp: “Đêm hôm khuya khoắt rồi, anh không ngủ, lẽ nào người khác cũng không ngủ sao?”



Bên kia lập tức trả lời tin nhắn: “Em làm sao vậy?”



“Táo bón, tâm trạng khó chịu!” Tống Kỳ Diễn gõ sáu chữ rồi lập tức tắt bụp điện thoại.



Sau đó tức giận trở lại phòng ngủ, leo mạnh lên giường, dùng chăn quấn người lại co đến một góc để âm thầm đau lòng.



Cận Tử Kỳ đang mơ mơ màng màng thì giường đột nhiên rung mạnh, chăn mềm trên người cũng bị kéo đi.



Cô nhíu mày, dụi dụi mắt ngồi dậy liền nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang co lại một góc.



Không có việc gì sao tự dưng đêm hôm khuya khoắt mà lại nổi điên lên à?



Cận Tử Kỳ không biết làm sao, đành phải kéo chăn lại, nhưng không cách nào ngủ được nữa.



Bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tống Kỳ Diễn.



Cận Tử Kỳ đứng dậy, giơ tay lên, hận không thể tát hắn một cái cho tỉnh, nhưng lúc sắp động vào mặt hắn thì thu tay lại.



Cô lẳng lặng thở dài một tiếng, đang bực bội muốn đi nằm lại thì chiếc quần tây của Tống Kỳ Diễn treo trên giá chợt sáng lên.



Có tin nhắn?