Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 378 :
Ngày đăng: 19:16 19/04/20
Đã trễ như vậy rồi, còn có ai lại gửi tin nhắn tới chứ?
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đang ngủ bên cạnh, cắn chặt môi, đắp chăn lại cho hắn.
Cả người dường như bị thúc giục bởi một điều gì đó, cô đi đến trước giá treo đồ.
Cận Tử Kỳ lấy điện thoại từ túi quần tây ra sau đó lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
Cô ngồi ở trên nắp bồn cầu, nhanh chóng mở điện thoại.
“Hôm nay chị họ có phát hiện ra có cái gì không đúng không?”
Số điện thoại này Cận Tử Kỳ chưa từng thấy qua nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phán đoán của cô để đoán ra tin nhắn này là do ai gửi đến.
Những người giống như tuổi của cô có rất nhiều người đều sử dụng hai ba chiếc điện thoại.
Cho nên Cận Tử Kỳ lập tức nhắn lại: “Có gì không đúng?”
Qua một lúc, Thanh Kiều bắt đầu giải thích cái gọi là “không đúng” kia.
"Đương nhiên là chuyện của chúng ta..., anh không biết lúc em và chị cùng tắm suối nước nóng em đã lo lắng như thế nào đâu, nếu bị chị nhìn ra chút gì đó về quan hệ của chúng ta, trước lúc còn chưa chắc chắn, em không muốn bị quá nhiều người biết.”
Cận Tử Kỳ nhìn nội dung trên màn hình điện thoại, sắc mặt hơi tái đi nhưng vẫn nhanh chóng gõ xuống vài chữ.
“Nếu như em đã sợ bị cô ta nhìn ra thì tại sao còn đề nghị đi suối nước nóng.”
“Gần đây tâm trạng của chị họ không tốt, em nhìn thấy cũng muốn áp lực theo nên muốn làm cho chị ấy vui hơn một chút.”
Cận Tử Kỳ tức muốn ói máu, cô lập tức gõ trên điện thoại: “Em đã biết cô ấy không vui lại còn làm ra chuyện như vậy, Thanh Kiều, anh là anh rể của em, em làm như thế có đúng không!”
Cuối cùng dùng một cái icon biểu thị thái độ không đồng tình mãnh liệt của mình.
Nhưng trước khi đè xuống nút gửi đi, Cận Tử Kỳ lại chần chờ, như vậy có quá trực tiếp hay không?
Đầu ngón tay ấn qua ấn lại ở trên điện thoại, thêm rồi lại xóa, thật lâu sau mới đánh ra được một câu: “Quan hệ giữa chúng ta, nếu đã không tốt như vậy thì tại sao còn phải tiếp tục chứ?”
Vẫn chưa tới vài giây, Thanh Kiều đã trả lời, Cận Tử Kỳ mở ra xem, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
“Khốn kiếp, lúc trước nếu không phải anh mượn rượu làm xằng làm bậy thì anh cho rằng em phải lén lút với anh như vậy sao?”
Bàn tay cầm điện thoại của Cận Tử Kỳ có hơi phát run, cô nhắm mắt lại một chút mới có thể kiền chế sự bùng nổ của mình.
Cô gõ chữ: “Em không cảm thấy chúng làm như thế này là có lỗi với một người sao?”
Thanh Kiều: “Em biết anh đang muốn nói đến chị…nhưng không phải anh đã nói chị chỉ là người trước đây của anh thôi sao?”
Trước đây? Cô ta là người trước đây của Tống Kỳ Viễn.
Cận Tử Kỳ đứng lên, rời khỏi nắp bồn cầu..., trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến phía trước giường, vung một cái tát lên mặt của Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ xoa xoa cổ họng: “Thật ngại quá, tôi là phục vụ phòng của khách sạn.”
“Người có biết phiền không? Lát nữa hãy quay lại.”
Cận Tử Kỳ kiếm chế cơn giận, mở miệng nói: “Lúc trước có khách hàng đánh rơi đồng hồ ở trong đó, tôi đến tìm thay cho anh ta.”
Không bao lâu sau thì tựa hồ giống như có tiếng bước chân bước tới gần, “tách” một tiếng, cửa được mở ra.
Lúc Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ăn ý bảo trì động tác đơ ra.
Một người là bị tức, một người là bị dọa sợ.
“Chị…chị họ?” Sắc mặt của Thanh Kiều nhanh chóng thay đổi.
Cận Tử Kỳ hít thở sâu, đẩy cô ấy ra rồi bước vào trong.
Thanh Kiều vội vàng ngăn lại: “Chị, chị làm gì thế!”
Cận Tử Kỳ không nói chuyện, trầm mặt muốn xông vào bên trong.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lúc hai người còn đang tranh chấp thì bên trong có một người đàn ông bước ra.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lúc nhìn thấy Doãn Lịch với quần áo không chỉnh tề, trên má còn có dấu hôn thì quên cả phản ứng.
Còn Doãn Lịch vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Thời gian giống như dừng lại ở một giây này, trong phòng, ba người đều đứng đơ tại chỗ.
Cùng lúc đó ở ban công của phòng bên cạnh, đang có một người đạp lên máy điều hòa để đi qua ban công của phòng 509.
"Các ngươi..."
Cận Tử Kỳ chỉ về phía Thanh Kiều rồi lại nhìn về phía Doãn Lịch: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Lời của cô vừa dứt thì cửa cửa ban công liền bị đẩy mạnh ra.
Ba người còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì chợt nghe một giọng nói giận dữ chỉ trích:
“Cận Tử Kỳ, em làm như vậy sao sao xứng đáng với anh và con?”
Giọng nói quen thuộc khiến cho huyệt Thái Dương của Cận Tử Kỳ nhảy lên, cô nhắm mắt lại, quay đầu, quả nhiên, Tống Kỳ Diễn đang giữ lấy tay áo, hùng hổ từ ban công xông tới.
Sau đó, lúc nhìn thấy thế giằng co của ba người trong phòng, hắn đã kịp thời dừng bước.
Hắn đảo mắt quanh một vòng, lúc Cận Tử Kỳ chuẩn bị mở miệng thì hắn liền đi trước một bước mà quát lên: “Cận Tử Kỳ, em làm sao có thể nghi ngờ anh? Đây là niềm tin mà người làm vợ nên có đối với chồng của mình sao?”
Cận tử kỳ: "..."