Hôn Nhân Giả

Chương 23 :

Ngày đăng: 15:35 19/04/20


Edit: Pingki

“Ngoại trừ lợi ích thì không có tình thân, càng không có thứ gọi là bạn bè!”



Đây chính là châm ngôn của Lâm Chính Phong.



Lâm Trình cười lạnh, mẹ anh trước kia sao lại nhìn trúng một kẻ khốn như vậy được chứ?



Đầu ẩn ẩn đau, Lâm Trình không muốn phải nhớ thêm về chuyện cũ nữa, anh nhìn mộ bia của mẹ, trong lòng thầm nói: Con phải về rồi.



Lâm Trình cũng không biết suốt dọc đường đi anh đã nghĩ đến những gì, sau cùng anh không lái xe đến công ty nữa mà là quay về nhà. Chờ đến khi anh bừng tỉnh thì xe của anh đã đỗ ở sân nhà mình.



Nghĩ đến buổi chiều hôm nay công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, hơn nữa lúc này anh không muốn làm gì nữa, cả người mệt rười rượi, chỉ muốn ngã vào giường mà nghỉ ngơi. Nhìn lên bầu trời âm u, thời thiết này thật thích hợp để ngủ một giấc. Nghĩ đến đó, anh liền xuống xe.



Vốn định về nhà ngủ thẳng tới chiều, nhưng vừa xuống xe đi được vài bước, trời bất chợt lất phất mưa bay.



Nhìn từng hạt mưa bụi nhỏ xíu, anh đột nhiên rất muốn đi tản bộ một chút.



Để mặc cho mưa rơi gột rửa linh hồn dơ bẩn của anh.



Từ sau khi mẹ qua đời, anh thật sự thật sự rất mệt mỏi.



Hận Lâm Chính Phong, nhưng vì nguyện vọng của mẹ, anh lại không thể không làm bộ như vô cùng sùng bái kính trọng ông ta mà đi lấy lòng ông ta, để ông ta tin tưởng mình.



Mấy năm nay, để lấy được tín nhiệm của Lâm Chính Phong, anh đã tiếp tay cho ông ta làm rất nhiều chuyện xấu xa.



Có đôi khi Lâm Trình nghĩ, mấy năm nay anh sợ hãi mỗi khi trời mưa gió sấm chớp, một mặt là vì không muốn nhớ đến cảnh mẹ ra đi, còn mặt khác có lẽ là vì anh đã làm nhiều chuyện xấu xa, sợ ngày gặp báo ứng.



Thở dài một hơi, tuy rằng anh đã làm không ít chuyện tồi tệ, nhưng may mắn là vẫn chưa làm tổn hại đến sinh mệnh một ai.



Mưa vẫn bay bay, anh thả bộ dọc theo bờ hồ gần nhà.



Đột nhiên, một chiếc ô được che lên trên đầu anh, Lâm Trình quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Ái tay cầm chiếc ô màu phấn hồng đứng bên cạnh anh tự lúc nào.



Thấy anh quay người lại, Cố Ái nhún vai: “Lâm Trình, tôi không nghĩ anh cư nhiên lại có hứng thú tản bộ dưới mưa đấy.”


***********



Lâm Trình trước kia từng nói với Cố Ái một câu: Anh tuy rằng không có bạn bè, nhưng nếu anh muốn đi đánh golf, thì sẽ có hàng dài người chen nhau đến sân golf chờ anh.



Tuy rằng không có nhiều người thân thiết, nhưng sinh nhật anh cũng không kém phần náo nhiệt đông vui.



Sinh nhật của Tiểu Trình gia, rất nhiều người mong được đến dự.



Buổi tối tám giờ, trong căn phòng lớn nhất của “Mị sắt” chật kín người.



Lâm Trình ngồi ở sô pha chính giữa, thờ ơ nâng rượu lên uống, bên cạnh hết người này đến người khác tới nói chúc mừng sinh nhật anh. Đợi cho đến khi nói xong hết một lướt, họ bắt đầu ngồi vây quanh cùng một chỗ uống rượu tán gẫu.



Cũng không biết uống bao lâu, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên, người đó nghe chưa được 30 giây đã cúp máy, rồi sau đó liền đến trước mặt Lâm Trình sợ hãi cười nói: “Tiểu Trình gia, tôi có chút chuyện cần xử lí nên xin cáo từ trước.”



Lâm Trình gật đầu, phất tay bảo hắn đi.



Ai ngờ, người nọ chân trước mới vừa đi, sau lưng liền có người bắt đầu bàn tán: “Trình gia, tôi đoán tên đó rời đi là vì phụ nữ. Tôi nghe nói gần đây hắn đang để ý một cô nàng rất xinh đẹp, điên cuồng theo đuổi người ta. Chỉ có điều tôi còn nghe nói nữa là, cô nàng kia căn bản không thèm để ý tới hắn, chỉ khi nào có chuyện mới tìm đến, còn không thì chẳng bao giờ đếm xỉa tới hắn cả.” Người nọ nói không ngớt lời, hớp một ngụm rượi, lại tặc lưỡi nói tiếp: “Cô nàng kia đúng là không nên theo đuổi, mà phải làm tới luôn. Như thân phận của chúng ta, coi trọng ai đó đã là vinh hạnh của hắn, cho nên, nếu đã thích thì cứ trực tiếp đoạt lấy về mình. Phụ nữ ấy mà, đều TMD ti tiện, phải cho họ thấy ta là ai, mạnh hơn họ thế nào thì họ mới yêu ta đến chết đi sống lại được.” Nói xong lại cười ha ha hai tiếng: “Ê này, tôi nghe nói bây giờ còn có loại đàn ông đi yêu thầm nhớ trộm nữa đấy, mấy người nói xem loại đó có bệnh hay không?”



Nhìn tên lắm mồm kia không ngừng văng nước miếng, Ninh Phi trộm nhìn sang Lâm Trình, chỉ thấy sắc mặt anh lúc này cực kì khó coi, ngay sau đó Ninh Phi nghe thấy ‘choang’ một tiếng, Lâm Trình thế nhưng lại ném chiếc ly về phía tên kia, cùng với một tiếng gầm nhẹ: “Cút đi!”



“Cái gì?” Tên đó sửng sốt, sắc mặt nhất thời biến sắc.



Ninh Phi chau mày: “Còn không mau cút đi!”



Phải biết rằng khi Lâm Trình đã nói ra điều gì thì không bao giờ anh nhắc lại lần thứ hai.



Nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Trình, tên lắm mồm lập tức đứng phắt dậy khỏi sô pha: “Trình gia xin anh đừng nóng giận, tôi lập tức cút ngay.”



Hắn mới vừa đứng lên, lại nghe thấy Lâm Trình mở miệng: “Đời này tôi ghét nhất những tên đàn ông không tôn trọng phụ nữ.”



Tên kia nghe xong, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống: “Tôi…tôi chỉ lỡ miệng mà thôi.”



“Biết lỗi thì về nhà rửa chân cho mẹ mình đi.”