Hôn Nhân Giả
Chương 24 : “Cưu chiếm thước sào” – P7
Ngày đăng: 15:35 19/04/20
Edit: Pingki
Bây giờ là bảy giờ tối, Lâm Trình đang trong tiệc sinh nhật ở ‘Mị Sắt’,
trong nhà chỉ còn một mình Cố Ái. Cố Ái vô cùng buồn chán, mở laptop ra
lên mạng, cô vừa đăng nhập vào tài khoản trò chuyện, đã thấy con bé
Giang Giang kia đột nhiên gửi một biểu tượng chú ý qua, ngay sau đó là
lời mời chat video, Cố Ái nhíu mày, nhấn chấp nhận, liền thấy Giang
Giang trưng cái mặt cười ra chào cô.
“Ái Ái, cậu đang làm gì đấy?”
“Lên mạng.”
“Huh? Ái Ái, tâm trạng cậu hình như không tốt lắm.”
“Làm gì có, rất tốt mà.” Cố Ái nói xong, miễn cưỡng bày ra một nụ cười.
Kỳ thật tâm tình cô thật sự không tốt, nhớ tới chiều nay sau khi cô tặng
quà cho Lâm Trình, nhưng anh ta lại bày ra bộ dạng kia, cô liền cảm thấy tức giận không thôi, giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem anh ta xẻ làm tám khối.
Khi cô còn đang thất thần, Giang Giang bên kia chu miệng oán giận: “Ái Ái,
cậu đúng là không có lương tâm. Cậu chính là người dẫn chương trình Ái
Ny trên radio, cư nhiên không nói cho mình và Tả Dật biết.” Giang Giang
mới vừa nói xong, Cố Ái liền nhìn thấy Tả Dật cũng giành camera lại để
chat cùng cô: “Ái Ái, rốt cuộc em có xem bọn anh là bạn bè hay không?”
Bây giờ đã gần tám giờ tối, hai người bọn họ thế nhưng lại ở cùng nhau.
Cố Ái nhíu mi, trong lúc vô tình chú ý tới trên người Giang Giang lúc này đang khoác một chiếc áo sơ mi nam trên người.
Xem ra, hai người bọn họ đang có gian tình?!
“Ái Ái, xin em ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung, lòng này chỉ có mình
em thôi.” Qua màn hình chat, Tả Dật có lẽ nhận ra tầm mắt Cố Ái nãy giờ
vẫn dán chặt lên chiếc áo sơ mi nam trên người Giang Giang, vì thế ủy
khuất bĩu môi, bộ dạng ủy khuất như tiểu tức phụ: “Bọn anh không có gì
đâu, nếu không phải vì ngoài trời lúc nãy đổ mưa, lại quên không mang
theo ô, vừa tan tầm đã bị làm cho ướt sũng, nhà anh lại gần công ty cô
ấy, nên cô ấy mới tới nhà anh trú mưa.” Tả Dật nói tới đây, Giang Giang
bỗng một phen thô lỗ kéo Tả Dật ra khỏi camera màn hình, miệng còn lẩm
bẩm: “Ái Ái đã kết hôn, còn anh có đi xách giày cho Tiểu Trình gia cũng
không xứng, định nhân cơ hội thọc gậy bánh xe hả? Mơ mộng hão huyền!”
Tả Dật đáp lại cô bằng một cái nhìn xem thường: “Em để lại cho anh chút
thể diện với được không? Anh tính ra cũng đâu kém Lâm Trình là mấy.”
Hai vị oan gia này chỉ cần gặp nhau là sẽ thường xuyên đấu võ mồm.
Cố Ái nghĩ, đây phải chăng chính là cái người ta vẫn nói: Không phải oan
Hôm nay, quà sinh nhật ý nghĩa nhất anh nhận được, chính là cô có thể đi dạo phố cùng anh.
Sau khi mua quần áo cho anh xong, mới vừa đi tới cửa, Lâm Trình đột nhiên bị một cô gái trẻ kéo lại.
“Lâm ca ca, gặp anh ở đây thật tốt.” Người này là cháu gái của Lục Lục, tên là Lục Sách Sách.
Lục Sách Sách rất thích Lâm Trình, hơn nữa, bởi vì Lục Lục rất chiều
chuộng, thế nên cô gái nhỏ này luôn coi trời bằng vung mà làm theo ý
mình. Cho nên vừa rồi nhìn thấy Lâm Trình, Lục Sách Sách căn bản không
thèm nhìn đến người gọi là vợ trên danh nghĩa của Lâm Trình đang đứng ở
một bên, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh: “Lâm ca ca, em nhớ anh muốn
chết.”
Cô nói xong, còn khiêu khích sang Cố Ái mà hừ một cái.
Cố Ái chán nản, cô nhóc này, thật đúng là không coi ai ra gì.
Cố Ái đang có chút hờn dỗi, đột nhiên Lâm Trình kéo cô một phen, ngay sau
đó cô đã bị anh ôm vào trong lòng, cô chợt nghe thấy Lâm Trình giới
thiệu với Lục Sách Sách: “Sách Sách, làm quen một chút, đây là vợ anh,
chị dâu của em.”
Vợ của anh…
Nghe anh nói như vậy, Cố Ái chỉ cảm thấy tim mình đập gia tốc.
Hơn nữa, cảm giác được ở trong lòng anh cũng rất dễ chịu.
Cô nhìn thấy, Lâm Trình nói xong mấy lời này, sắc mặt Lục Sách Sách nhất
thời rất khó xem, sau khi ‘vâng’ một tiếng, rồi gọi ‘chị dâu’ liền phất
tay chào Lâm Trình rồi rời đi.
Nhìn cô nhóc kia đi khỏi, Cố Ái cười cười với Lâm Trình, nếu sau này ai gả
cho Lâm Trình nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh thực sự là một người biết
bảo vệ cho vợ mình.
Cô còn đang nhìn anh ngây ngốc, bỗng cảm giác đầu bị Lâm Trình gõ nhẹ một cái.
“Làm gì mà lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tôi vậy?”
“Nào có?” Cố Ái nói xong, nghi hoặc nhướng mày: “Cô gái kia nhìn qua cũng
chừng mười bảy mười tám tuổi, anh đang dụ dỗ vị thành niên đấy à?”
“Em ghen?”
“Làm sao có chuyện đó được.”
Kỳ thật, trong lòng cô vừa rồi đúng là có chút ghen tuông, Cố Ái âm thầm phủ nhận: nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác…