Hôn Nhân Giả

Chương 26 : Chân tướng - P2

Ngày đăng: 15:35 19/04/20


“Cái gì? Cố Ái gặp tai nạn? Bây giờ đang nằm trong bệnh viện? Được, tôi lập tức qua đó.”



Buổi sáng hội nghị còn chưa họp xong, buổi trưa hết giờ nghỉ ngơi lại tiếp

tục. Buổi hội nghị tiến hành được đến điểm quan trọng nhất thì Lâm Trình đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của một người xa lạ, chưa nói hai

lời, anh liền cầm lấy áo khoác rồi chạy thẳng ra cửa.



Nghĩ đến Cố Ái gặp chuyện, trong lòng Lâm Trình dâng lên đủ loại lo lắng bất an, suốt dọc đường đi xe anh chạy như bay, hận không thể có mặt tại

bệnh viện ngay tức khắc. Trong lúc đang cầm lái, trong lòng anh không

ngừng cầu nguyện cho cô, cầu cho cô không xảy ra chuyện gì.



Xe chạy nhanh hết mức, nhưng lúc anh chỉ còn cách cổng bệnh viện khoảng

300 mét, đột nhiên có một cô gái trẻ lao ra trước mũi xe anh, Lâm Trình

bị làm cho phát hoảng, lập tức phanh gấp.



Tuy rằng anh đã dừng lại kịp thời, nhưng cô gái kia vẫn bị té trên mặt đường.



Thấy chuyện như vậy, Lâm Trình cuống quít xuống xe, xem cô gái đó bị thương thế nào.



“Cô không sao chứ? Cô có bị đụng trúng không? Có nghiêm trọng lắm không?”

Lâm Trình lo lắng vừa nói vừa cúi người xuống xem cô gái đó.



Ai ngờ cô ta lại lắc đầu: “Tôi không sao, anh không đụng phải tôi, tôi chỉ là quá sợ hãi nên mới té ngã thôi.”



Cô gái ngẩng đầu lên nói, nhưng khi lâm Lâm Trình nhìn thấy diện mạo của

cô ta, nhất thời nhíu mày. Gương mặt của cô gái này thật sự rất giống mẹ của Cố Ái. Thế nhưng trên đời này đâu thiếu những người có diện mạo

giống nhau, Lâm Trình không nghĩ ngợi thêm về vấn đề này nữa, kéo cô gái đó đứng lên, rồi sau đó nói: “Cô theo tôi tới bệnh viện kiểm tra một

chút đi, tôi cũng đúng lúc đang phải đến đó, có thể đưa cô đi.”



Hàn Noãn Noãn sau khi được anh kéo lên, theo bản năng phủi bụi đất trên

người, rồi cào lại mái tóc, cười cười: “Tôi thật sự không việc gì, không cần đi bệnh viện đâu. Anh không đụng vào tôi mà.”



Cô ta không muốn đến bệnh viện, Lâm Trình cũng không còn cách nào, anh

đang sốt ruột muốn đến chỗ Cố Ái, không muốn ở đây đôi co dài dòng với

cô ta, đành phải đưa danh thiếp của mình ra: “Tốt nhất cô nên đến bệnh

viện để họ kiểm tra một chút, nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho

tôi.”



“Vâng.” Hàn Noãn Noãn nhận lấy: “Vậy cũng được.”



Nhìn theo chiếc xe lao đi, Hàn Noãn Noãn cầm lấy danh thiếp cẩn thận đánh

giá một lượt: “Lâm Trình.” Đọc nhẩm tên của anh, nơi cánh tay vừa được
Bất chợt bị anh ‘tập kích’, Cố Ái kinh ngạc: “Lâm ca ca, anh đang làm gì thế hả?”



“Bác sĩ nói em có thể về nhà. Nên giờ tôi đưa em về.”



Cố Ái hừ nhẹ: “Vậy ông bác sĩ kia có nói, tôi chỉ bị chấn động não rất nhẹ, có thể tự đi được không?”



Lâm Trình gật đầu: “Bác sĩ đúng là nói như vậy. Nhưng Cố tiểu thư này, em

phải rõ ràng, bệnh viện này chính là do ông nội em bỏ vốn ra đầu tư

thành lập, tất cả người ở đây đều là người của ông nội em, chẳng lẽ tôi

để em lững thững đi khi mới vừa nằm viện sao?”



Nghe có vẻ cũng có lý, Cố Ái cụp đầu xuống, âm thầm chấp nhận.



Thấy bộ đạng ngoan ngoãn của Cố Ái, Lâm Trình cười xấu xa, điểm đáng yêu nhất của cô nhóc này chính là dễ dỗ.



Ôm cô vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Cố Ái đột nhiên ngẩng đầu lên: “Lâm ca

ca, xin anh ấy, cho tôi mượn chút tiền này một thời gian thôi.”



“Thì em nói nguyên nhân đi, tôi sẽ cho em mượn.”



“Aizzzz.” Cố Ái làm nũng, giả bộ làm mặt cực kì đáng thương: “Anh không cần biết

nguyên nhân làm gì đâu, tôi nhất định sẽ trả anh mà.”



Lâm Trình chớp mắt mấy cái trêu tức: “Không nói nguyên nhân, không cho mượn.”



Cố Ái xù lông nhím: “Không cho mượn? Anh có tin tôi sẽ bôi hết nước mũi

lên áo anh hay không?” Bật thốt lên câu đó, Cố Ái ngẩn ra, quan hệ giữa

hai người bọn họ khi nào thì tốt như vậy? Mấy lời nói giỡn này hẳn phải

nói với Giang Giang, Tả Dật mới đúng. Cô sao lại nói với Lâm Trình thế

này? Nhưng mà tại sao cô luôn có cảm giác dù cô chọc ghẹo anh ta thế

nào, anh ta đều bao dung vô hạn với cô đây? Cố Ái nhíu mày, cảm giác

thật kì lạ.



Nghe Cố Ái tùy hứng trêu đùa, Lâm Trình làm bộ ghét bỏ tặc lưỡi: “Cố Ái, em thật là kinh dị.”



Cố Ái bĩu môi: “Không cho tôi mượn tiền, sau này tôi không nói chuyện với anh nữa.”



“Cũng được.” Lâm Trình cười thầm, một người luôn miệng nói cười như cô mà không nói lời nào nghe có vẻ khó khắn lắm.



Cũng được? Cố Ái căm tức, người gì thế không biết!