Hôn Nhân Giả
Chương 29 : Chân tướng [5]
Ngày đăng: 15:35 19/04/20
“Hoa Hoa, em nói nhỏ cho chị nghe chuyện này, chị không được nói cho người khác biết đó nha.”
“Em nói đi, chị sẽ giữ bí mật mà.”
Lúc này, ở bên kia gốc cây đại thụ có hai người hầu của Cố gia đang thì
thầm với nhau, một người là Hoa Hoa, người còn lại là Tiểu Nha.
Bởi vì đêm đã khuya muộn, chung quanh hết thảy đều rất yên tĩnh, cho nên âm thanh truyền đi thực rõ ràng, mặc dù hai cô gái kia đã cố gắng đè thấp
thanh âm hết mức, nhưng tiếng hai người nói chuyện vẫn rơi vào trong tai Lâm Trình.
“Vậy mau mau nói chị nghe xem? Em không nói chị đi đấy.” Hoa Hoa nhăn mặt
nói, “Đợi lát nữa phu nhân không thấy người đâu, chúng ta lại nghe mắng
nữa bây giờ.”
“Aiz, em nói, em nói.” Tiểu Nha lại nhắc lại lần nữa: “Nhưng chị phải hứa không được nói cho ai đấy.”
Hoa Hoa bắt đầu có chút không kiên nhẫn: “Em mau nói đi, chị thề sẽ đem bí mật này giữ kín trong bụng không để lọt ra ngoài.”
Nghe hai cô nhóc nói chuyện vòng vo, Lâm Trình cười lắc đầu, tiếp tục đi dạo về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước, bỗng cô nhóc kia hạ giọng
xuống, thần bí nói: “Tiểu thư không phải con ruột của phu nhân.”
Cố Ái không phải con gái ruột của Diệp Mĩ Lâm? Sao có thể thế được? Lâm Trình ngẩn ra, bước chân dừng hẳn.
“Tiểu Nha, em đang kể chuyện cười quốc tế đấy à? Nếu những lời này mà rơi vào tai lão gia, em sống không nổi đâu.” Hoa Hoa nói xong, thở dài: “Mau về làm việc thôi.”
Thấy Hoa Hoa không tin lời mình, Tiểu Nha có chút sốt ruột: “Đây là thật mà, sáng hôm nay em đi vào phòng phu nhân thu dọn chăn đệm, vô tình nhìn
thấy dưới gối của bà ấy kết quả kiểm tra DNA, em cũng không phải đứa
không biết chữ, chính mắt em nhìn thấy, trên đó ghi hai người họ không
có quan hệ huyết thống.” Tiểu Nha hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục nói:
“Dưới gối của phu nhân, còn có một tấm ảnh chụp, trên đó là một cô gái
có diện mạo cực kì cực kì giống phu nhân, em nghĩ, cô gái đó mới là con
gái ruột của phu nhân. Nhưng mà em nghĩ mãi không ra, nếu phu nhân đã
biết tiểu thư không phải con gái của mình rồi, sao bà ấy không nói thẳng ra để đón con gái mình về?”
Sao lại có thể như vậy?
Lâm Trình nhíu mày, Cố Ái vậy mà lại không phải là con gái của Diệp Mĩ Lâm. Không phải đại tiểu thư của Cố gia? Trách không được anh luôn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mĩ Lâm nhìn Cố Ái thật kì lạ, thì là nguyên nhân chính là vì Cố Ái không phải con gái của bà ấy. Nhưng đến giờ này, Diệp Mĩ
Lâm dù biết sự thật vẫn không nói ra ngoài, là bởi vì Cố Ái dù sao cũng
là một tay bà ấy nuôi dưỡng hai mươi tư năm qua sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô gái mà trưa nay thiếu chút nữa anh đã đụng phải,
diện mạo quả thật rất giống Diệp Mĩ Lâm, xem ra, cô gái đó mới chính là
con gái ruột của bà ấy.
Lâm Trình nhíu mày, Cố Ái và cô gái đó sao lại tráo đổi thân phận với nhau? Chẳng lẽ lại giống như phim truyền hình, bị ôm nhầm lúc mới sinh sao?
Ngải Vi vì thương tâm nên bỏ đi.
Nhưng sau khi cô đi rồi, cô lại phát hiện mình đã có thai. Gia đình Ngải Vi
tuy rằng không bề thế bằng Cố gia, nhưng cũng được xem như là đầy đủ,
nếu một mình nuôi nấng đứa bé này hẳn không vấn đề gì, vì thế Ngải Vi đã giấu Cố Du sinh hạ đứa bé.
Nhưng khi Cố Ái vừa ra đời chưa được bao lâu đã bị Diệp Mĩ Lâm vụng trộm mang đi kiểm tra ADN, còn về con gái mình, bà ta giao cho người khác ôm ra
khỏi bệnh viện. Bà ta định bụng sau khi lợi dụng Cố Ái xong sẽ ném đi,
để cho Ngải Vi vì mất con gái mà đau khổ cả đời. Nhưng bà ta không ngờ
rằng, người đưa con gái bà ta đi không may trên đường xảy ra chuyện, con gái của bà ta mất tích từ đó… Vì để níu chân Cố Du, bà ta đành phải giữ lại Cố Ái.
Còn Ngải Vi, vì không tìm thấy con gái đâu mà phát điên, chạy khắp bệnh
viện tìm con, mấy ngày trôi qua vẫn không thể tìm được, tinh thần của cô suy sụp hoảng loạn, ngay ngày xuất viện lại bị xe đụng mà qua đời.
“Sau khi Ngải Vi chết, Cố Du cũng chết tâm. Hơn nữa cô ta chết thật bất ngờ, nên vẫn chưa kịp nói cho Cố Du biết về đứa bé. Bây giờ thì Cố Du cũng
đã chết, anh ta đối xử với tôi không tốt nên bị báo ứng, lúc chết đi rồi vẫn không được biết kỳ thật Cố Ái là con gái của anh ta với người phụ
nữ mà anh ta yêu. Ha ha…” Diệp Mĩ Lâm điên cuồng cười ha hả: “Bọn họ
chẳng ai còn sống, người biết chân tướng chỉ có một mình tôi, tôi không
nói ra thì không người nào biết. Tôi mới là vợ của Cố Du, bây giờ tôi
chỉ cần đưa báo cáo xét nghiệm AND ra là có thể chứng minh Cố Ái không
phải Đại tiểu thư của Cố gia, con gái của bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi cái
nhà này, không còn quan hệ gì với Cố gia nữa.”
Vô tình Cố Hành nhìn thấy trên giường Diệp Mĩ Lâm có một hình nhân, trên đó có viết tên người, chính là Cố Ái.
Cố Hành đi qua đó, cầm lấy hình nhân đã bị kim nhọn đâm chi chít, không khỏi lạnh sống lưng.
Diệp Mĩ Lâm nhìn hình nhân, cười lạnh lẽo: “Mấy năm nay, mỗi ngày nhìn thấy
con gái của tình địch tôi lại phải chịu đựng, trong lòng tôi muốn phát
cuồng, nhưng lại chẳng thể phát tiết ra ngoài, khi không kiềm chế được
nữa, tôi chỉ có thể đâm nó, nguyền rủa nó.”
Diệp Mĩ Lâm mỉm cười âm độc: “Cho tới nay, vì sợ Cố Du phát hiện ra điều gìm tôi phải đối xử với nó thật tốt, anh có hiểu được mỗi ngày tôi phải
sống bao nhiêu thống khổ bao nhiêu mâu thuẫn không? Hận nó nhưng lại
phải giả bộ như yêu thương nó hết mực. Hừ, anh còn nhớ năm nó bảy tuổi
vì sao nó bị bỏng nặng vậy không? Đó là do tôi cố ý đem ấm nước sôi đặt
cạnh nó, tôi biết nó hiếu động nghịch ngợm, chắc chắn sẽ đụng vào. Quả
nhiên, nó bị bỏng hai chân. Anh biết không, nhìn nó bị đau mà khóc lớn,
trong lòng tôi vui vẻ biết chừng nào. Ha ha ha, lúc ấy tôi không ngừng
nguyền rủa nó, cầu cho nó phải bỏ hai chân, phải chết vì đau đớn. Nhưng
tôi không làm gì được, bên ngoài lại phải giả bộ lo lắng mà đưa nó đi
bệnh viện…”
Nghe Diệp Mĩ Lâm kể những chuyện đó, Cố Hành cảm thấy sợ hãi chính con người bà ta: “Diệp Mĩ Lâm, cô thực đáng sợ, thực độc ác.”