Hôn Nhân Giả

Chương 30 : Lẩn tránh – P1

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


“Đáng sợ? Độc ác?” Diệp Mĩ Lâm cười điên cuồng: “Phải nuôi con của kẻ khác

nhiều năm như vậy, tôi có thể không độc ác được sao? Anh biết không? Năm đó Cố Du không thèm nhìn mặt Cố Ái một cái, bởi vì anh ta nghĩ nó là do tôi sinh ra. Nhưng anh có biết anh ta vì sao càng ngày càng yêu thương

nó không? Là diện mạo của nó càng lớn càng giống Ngải Vi. Vả lại, Cố Ái

trước kia vốn dĩ tên là Cố Hi, nhưng bởi vì anh ta cảm thấy Cố Ái rất

giống Ngải Vi, cho nên cố ý lấy một từ đồng âm với họ của Ngải Vi để đặt tên cho nó. Xem đi, bọn họ yêu nhau sâu đậm biết chừng nào. Khi anh ta

đặt tên cho Cố Ái như vậy anh ta không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi. Hơn nữa, suốt mấy năm qua, mỗi lần nằm mơ, anh ta lại gọi tên Ngải Vi, cô

ta thì có gì tốt chứ? Chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao, vì cái gì Cố Du vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của tôi?”



Diệp Mĩ Lâm nói xong, hai tay ôm mặt khóc nấc: “Mấy năm nay tôi đau khổ biết chừng nào, ai có thể thấu hiểu được? Thế nhưng ông trời vẫn còn thương

xót cho tôi, một năm trước, khi đang đi trên đường, thật tình cờ tôi

nhìn thấy một cô gái trẻ có diện mạo thật giống với tôi, chính là Noãn

Noãn. Tôi kích động không nhịn được liền lấy tóc con bé đi xét nghiệm,

quả nhiên đó là con gái của tôi, con gái của tôi vẫn còn sống, thật

tốt.”



Nhìn bộ dạng Diệp Mĩ Lâm, Cố Hành có chút đăm chiêu, bỗng nhiên ông nói: “Cố Du trượt tuyết rồi rơi xuống vách núi, có phải là do cô làm không?”



Diệp Mĩ Lâm cười lạnh: “Đúng vậy.”



Người đàn bà này thật sự điên rồi.



Cố Hành run rẩy: “Cô thật điên rồ.”



“Hừ, nếu Cố Du không chết, tôi làm sao có thể đón Noãn Noãn về đây? Noãn

Noãn chính là con gái của anh đấy.” Diệp Mĩ Lâm vừa nói vừa tới gần Cố

Hành, đưa tay vuốt ve trước ngực ông ta một cách khiêu khích: “Cố Hành,

đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh không có người phụ nữ nào, chẳng phải là vì anh yêu tôi sao? Hiện giờ giữa hai ta lại có một đứa con gái, vậy sao chúng ta không liên thủ cùng nhau biến Cố gia này thành của riêng

chúng ta đi? Đuổi Cố Ái ra khỏi nhà này, còn lão già kia, tuổi già sức

yếu, cũng chẳng làm được gì, đúng không?”



Dung mạo Diệp Mĩ Lâm rất xinh đẹp, thời còn trẻ bà ta chính là một trong

những đại mỹ nữ của thành phố S. Bây giờ tuy rằng đã ngoài bốn mươi,

nhưng nhờ chăm sóc tỉ mỉ, lại chú trọng cách ăn mặc, cho nên thoạt nhìn

bà cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.



Từ nương bán lão phong vận do tồn*, dùng để nói Diệp Mĩ Lâm cũng không quá lời. *ý chỉ người phụ nữ trẻ mãi không già.



Cố Hành không thể không thừa nhận rằng lời mà cô ta nói có phần đúng, hơn

hai mươi năm qua hắn không chịu cưới vợ, quả thật là vì trong lòng hắn
Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của cô, Lâm Trình phì cười, không nói lời nào, anh xoay người đặt cô dưới thân mình.



Nằm ở trên người Cố Ái, Lâm Trình nhướng mày: “Cố tiểu thư, đừng quá ngây

thơ như vậy được không, nếu tôi muốn ….” Lâm Trình nghĩ, nói chuyện với

Cố Ái vẫn nên hàm súc một chút có vẻ hay hơn: “Nếu tôi muốn làm chuyện

kia như em nghĩ, khoảng cách trên giường này không phải là vấn đề đâu.”



Cố Ái bĩu môi, hình như anh ta nói cũng đúng.



Chết tiệt thật, tại sao mỗi lần anh ta nói chuyện, cô đều cảm thấy cực kì có lý thế nhỉ.



Cố Ái ấp ứng: “Vậy…vậy anh muốn ngủ thế nào?”



“Chúng ta cứ nằm ở giữa giường, đưa lưng về phía nhau là được.”



Đưa lưng lại?



Cố Ái gật đầu: “Cũng được.” Cặp mắt cô híp lại, làm bộ cười ngọt: “Tôi tin tưởng Lâm ca ca là chính nhân quân tử, vậy cứ làm theo lời anh đi.”



Chính nhân quân tử? Đừng tâng bốc anh quá mức thế chứ.



Lâm Trình lại cười: “Nếu có người muốn làm chuyện kia, em có muốn nịnh ngọt người ta kiểu gì thì cũng uổng công thôi.”



Cố Ái xấu hổ cười cười: “Anh nói cũng đúng.”



Xem ra trong tiềm thức Cố Ái vẫn tin tưởng anh lắm. Bởi vì không đến mấy

phút sau, anh liền nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.



Lâm Trình xoay người qua nhìn bóng lưng của cô.



Nha đầu kia cũng thật cứng đầu, tuy rằng đã nói quay lưng lại ngủ, nhưng cô vẫn nằm sát ra rìa, Lâm Trình xuống giường, đi vòng sang bên cô, rồi

sau đó nhẹ nhàng đưa cô vào giữa giường.



“Cô bé ngốc, nằm sát ngoài này không sợ bị rớt xuống đất sao?”



Dịch chăn cho cô xong xuôi, anh cũng leo lên nằm ở bên cạnh. Ngắm cô ngủ một hồi lâu, anh dần dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng lúc đang mơ mành, anh đột nhiên cảm giác Cố Ái trở mình, rồi sau đó cánh tay của cô với sang ôm

lấy eo anh.