Hôn Nhân Giả

Chương 32 : Lẩn tránh – P3

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Bởi vì còn phải đi làm, sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Trình và Cố Ái liền rời đi.



Ra khỏi cửa, cùng đi về phía bãi đậu xe, vẻ mặt Cố Ái có chút không vui, trầm mặc không nói một lời, chỉ im lặng đi theo phía sau lưng Lâm Trình.



Lâm Trình quay đầu lại nhìn thấy cô tâm trạng nặng nề như thế, không khỏi nhíu mày, anh dừng bước lại chờ cô đi tới, đến khi hai người cùng sóng bước đi cạnh nhau, anh nghi hoặc hỏi cô: “Làm sao vậy? Vì mẹ em không để ý tới em mà tức giận sao?”



Cố Ái hừ một tiếng, quăng cho anh một cái nhìn xem thường, không nói lời nào, chỉ dảo bước nhanh hơn.



Lâm Trình nhướng mày, phụ nữ thật đúng là sáng nắng chiều mưa, anh có chọc gì cô sao? Tại sao anh lại có cảm giác cô đang không vui là do anh gây ra thế nhỉ?



Cố Ái xỏ giày thể thao vào, dây buộc cũng không thắt cẩn thận, lập tức tuột ra.



Lâm Trình nhìn theo bóng lưng cô, hô lên: “Giày của em còn chưa thắt dây đấy.”



Vốn tưởng rằng Cố Ái sẽ quay lại thắt dây cho xong, nhưng ai biết, cô làm như không nghe thấy điều gì hết, vẫn khăng khăng đi về phía trước. Sợ cô không cẩn thận dẫm phải dây mà vấp ngã, Lâm Trình vội vàng chạy theo cô, cúi người xuống giúp cô cột lại.



Xong xuôi, Lâm Trình ngẩng đầu lên nhìn cô, Cố Ái vẫn mặt lạnh bĩu môi một cái, vẫn không vui như trước.



Hơn nữa, lần này anh có thể chắc chắn cô không vui là do anh làm, bởi vì khi anh nhìn vào mắt cô, bên trong đó đều là vẻ tức giận.



Vẫn giữ nguyên tư thế ngồi chồm hổm như thế, Lâm Trình ngước mặt lên nghiêm túc nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Tôi có làm gì em phải không?” Ngữ khí ôn nhu dịu dàng đến anh cũng thấy kinh ngạc.



Cố Ái ngược lại không có phản ứng gì, vẫn im lặng như trước, nhìn anh thắt dây giày cho mình xong, hờn dỗi bước đi luôn.



Cô mặc áo bành tô màu trắng, hai tay đút vào túi áo, khi đi tóc đuôi ngựa phất qua phất lại, trông như cô gái nhỏ, Lâm Trình bất đắc dĩ, chẳng lẽ cô lại tới kỳ sinh lý rồi?



“Lâm Trình, anh còn ngơ ngác ở đó làm gì nữa? Nhanh nhanh lên một chút được không?” Khi nói chuyện, Cố Ái đã đi tới trước xe ô tô, có chút không kiên nhẫn liếc anh một cái, rồi sau đó lên xe, kéo sầm cửa lại, hậm hực ngồi vào vị trí phó lái.



“Anh đưa tôi về nhà trước đã, tôi muốn thay quần áo. Rồi anh đưa tôi tới công ty.” Cố Ái thấy Lâm Trình đã lên xe, cô hất hàm ra lệnh cho anh, nghiễm nhiên như thể mình mới là nữ vương ở đây.



“Cô nhóc này, em to gan lắm.” Sống từng này tuổi đầu, thực sự chưa có người phụ nữ nào dám nói chuyện như thế với anh, Lâm Trình nhìn cô một cái, kiếp trước chắc hẳn anh đã thiếu nợ cô nên kiếp này mới như thế.



Xe chạy được nửa đường, sau khi nghe Cố Ái nói chuyện điện thoại, Lâm Trình mới biết được nguyên nhân mà sáng tới giờ Cố Ái không vui là gì.



Điện thoại là do Thẩm Luật Ngôn gọi tới, hẳn là hỏi cô khi nào thì có thể cho hắn mượn hai trăm vạn kia, Cố Ái ấp úng, đành phải trả lời sẽ nhanh chóng đưa tiền, nhưng vì bận quá nên chưa thu xếp được.


“Ê, tôi nói hai người kia, về sau vợ chồng có cãi nhau thì đóng cửa lại mà cãi có được không? Đứng giữa đường người ta đi mà gây lộn để làm gì? Có thấy mình làm cản trở giao thông không?” Tài xế không thể kiên nhẫn thêm chút nào mà bấm còi liên tục, quyết định phá vỡ tình thế căng thẳng giữa hai người.



“Ai là vợ anh ta? Anh có thấy người đàn ông nào đánh phụ nữ như anh ta không?” Cô vừa rồi suýt nữa thì bị xe đụng, sợ tới mức cả người ngã ngồi trên mặt đường, cái mông đã đau ê ẩm mà anh ta còn đánh thêm vào mông cô, cô thật sự hận chết anh ta.



Ai ngờ, cô vừa nói xong, lại nghe thấy ông anh tài xế quăng lại cho một câu: “Nếu vợ tôi mà tùy hứng giống như cô, không thèm quan tâm đến cả tính mạng mình, tôi cũng sẽ đánh cho một trận như thế.”



Đánh em gái nhà anh! Người gì không biết!



Cố Ái thật muốn nói một câu thô tục, nhưng Lâm Trình lúc này bỗng thản nhiên hỏi cô: “Em còn không biết mình sai ở đâu sao?”



Cố Ái không trả lời anh, mà quay mặt đi nơi khác.



“Cố Ái, đừng bao giờ lấy tính mạng mình ra đặt cược, đừng bao giờ lấy tính mạng mình đi giận dỗi người khác.”



Làn đường đi bộ đèn đã chuyển sang màu xanh.



Lâm Trình nói xong, xoay người đi về phía xe của mình.



Lúc nói xong giọng anh như một tiếng thở dài, giống như thật mệt mỏi. Nhìn anh như thế, nghĩ lại những lời anh vừa nói, Cố Ái im một chỗ trầm mặc hồi lâu.



Trông theo bóng lưng cao ngất của anh, Cố Ái đột nhiên không muốn đi tìm Diệp Kỳ mượn tiền nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lâm Trình, khẽ giọng: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi.” Đúng lúc này cô bỗng thấy Lâm Trình xoay người lại, ánh mắt anh thực phức tạp nhìn cô: “Tôi cũng sai rồi, tôi không nên đánh em.”



Cố Ái không biết mấy ngày nay có phải cô bị sao quả tạ chiếu hay không mà gặp toàn những chuyện không hay.



Ngay lúc cô đang băng qua đường, một chiếc xe chạy bằng điện đột nhiên chạy sượt qua bên người cô, người ngồi đằng sau đang cầm một tấm thủy tinh. Mắt thấy tấm thủy tinh đó sắp sửa cắt lên tay Cố Ái, khi cô chưa kịp phản ứng thì Lâm Trình bỗng một phen kéo mạnh cô vào lòng mình, còn tay anh thì bị cứa vào khiến chảy máu.



Cũng may tấm thủy tinh đó không quá sắc bén, hơn nữa Lâm Trình còn mặc tây trang, cho nên vết thương cũng không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng vẫn có vệt máu thấm ra.



“Anh không sao chứ?” Cố Ái lo lắng nhìn anh, nhưng anh lại lắc đầu, trước tiên đưa cô vào trong xe trước.



“Ngồi im đây.” Anh vừa ra lệnh vừa thắt đai an toàn cho cô.



“Anh chảy máu rồi, để tôi lái xe được không, chúng ta đi bệnh viện băng bó vết thương cho anh đã.” Hai người ngồi gần nhau trong gang tấc, trên người anh thoang thoảng mùi hương thật dễ chịu, Cố Ái nhìn anh, không hiểu vì sao, ánh mắt cô mãi không thể rời đi được.



“Không nghiêm trọng, không có chuyện gì.”Anh thản nhiên trả lời, rồi sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Còn món tiền kia, tôi sẽ cho em mượn.”