Hôn Nhân Giả

Chương 40 : Nâng niu trong long bàn tay – P6

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Viết xong di ngôn của mình, Cố Ái đi vào phòng ngủ, chọn cho mình một bộ trang phục đẹp nhất mặc lên người rồi sau đó đi ra khỏi cửa.



Thời tiết cũng thật ứng với lòng người, lúc này cô đang vô cùng buồn bã, bầu trời lại cũng ảm đạm xám xịt tựa như tâm trạng của cô.



Xem ra, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ đổ mưa!



Mỗi một cơn gió lạnh thổi qua, cả người Cố Ái lạnh run, theo bản năng đưa hai tay ôm lấy chính mình.



Thời điểm này đã là cuối thu bắt đầu chớm đông, mà cô lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là quần jean, bên ngoài khoác áo khoác nhẹ của La Perla.



Lạnh thì cứ lạnh đi, không sao cả.



Có lẽ là vì tối hôm qua không ngủ chút nào, thế nên lúc này cô cảm thấy toàn thân như không còn sức lực, đầu còn ê ẩm đau.



Đưa tay lên sờ trán, có hơi nóng lên, có lẽ sắp lên cơn sốt.



Phát sốt liền phát sốt đi, cô không muốn bận tâm nữa.



Hai tay ôm chặt lấy mình, trong lòng Cố Ái mang một mối tâm sự nặng nề một mình rảo bước đi giữa ngã tư đường.



Vừa đi vừa nhìn phong cảnh xung quanh, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trên đường.



Ven phố có cửa hàng bán bánh mì, mùi hương của bánh mì mới nướng ra lò xông vào mũi, thơm ngào ngạt. Cố Ái hít hít cái mũi, thật là muốn ăn…



Còn sống thật là tốt, chẳng phải sẽ có thể ngắm cảnh đẹp, có thể thưởng thức món ăn ngon hay sao?



Nghĩ như vậy, khóe miệng Cố Ái hơi cong lên, hay là cô vẫn tiếp tục cuộc sống này?



Chỉ cần còn sống, có khó khăn gì lại không thể giải quyết được?



Huống chi, hiện tại cô còn có Lâm Trình, nếu thực sự có một ngày Lâm Trình rời cô mà đi, chẳng phải cô còn có Sally sao. Cô có thể sang Thụy Sỹ tìm Sally kia mà.



Còn sống là sẽ còn có hy vọng.



Vừa suy tư, vừa nhìn ngắm cảnh đẹp hai bên đường, cô đã đi tới con sông W đẹp nhất thành phố S.



Vốn dĩ cô dự định trong đầu là sẽ nhảy sông tự sát, thế nhưng khi nãy vừa nảy lên trong đầu liền lập tức biến mất, cho nên lúc này đi tới bờ sông, cô liền đứng vịn lan can ngắm nhìn cảnh đẹp dọc hai bên bờ.


Diện mạo của anh tuấn tú khôi ngô, dáng ngủ đẹp đến mức lại làm cho người ta không thể rời mắt.



Cố Ái nâng cánh tay lên, muốn sờ hai má anh, nhưng vừa đưa lên giữa không trung rồi lại hạ xuống.



Hay là không nên quấy rầy anh, cứ để cho anh ngủ một giấc an lành.



Áo khoác của Lâm Trình khoát lên đuôi giường của cô, Cố Ái ngồi dậy, nhẹ nhàng đem áo khoác đắp lên người anh. Sau đó cô ngồi bó gối trên giường, hai tay nâng má nhìn anh.



Người đàn ông này, vậy mà lại thích cô.



Thật là vui vẻ, thật là hạnh phúc…



Hơn nữa, có anh thích cô, cô sẽ không còn lẻ loi một mình nữa.



Khóe miêng bất giác mỉm cười, Cố Ái khẽ cắn cắn môi, nhẹ nhàng tiến đến bên người anh, tinh nghịch lấy tay điểm nhẹ một cái lên mũi Lâm Trình.



Điểm một cái không thấy anh tỉnh lại, Cố Ái lại điểm nhẹ thêm một cái nữa.



Lúc này vừa làm xong, tay cô đột nhiên bị anh bắt được.



Trời ạ, làm anh tỉnh ngủ mất rồi.



Cố Ái kinh hãi khẽ kêu một tiếng, cuống quýt muốn rút tay về.



Lâm Trình ngồi ngủ trọng tâm không vững, lúc này anh căn bản không nhận ra Cố Ái đang muốn rút tay về, cho nên khi Cố Ái giật mạnh tay, anh không kịp phòng bị lập tức bị kéo dậy về phía trước, cả người đổ ập lên người Cố Ái.



Bị Lâm Trình đè nặng, trong tích tắc nhìn anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Ái đột nhiên lại vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó cô nhắm mắt dâng môi mình đến gần môi anh…



Cảm ơn anh, cảm ơn anh vẫn luôn yêu cô…



Bất quá, khi môi hai người chạm vào nhau, Cố Ái bất chợt thấy hối hận: con gái sao lại chủ động cường hôn người ta như thế này?



Nghĩ vậy, hai tay cô lập tức buông ra khỏi cổ anh, môi cũng dần rời khỏi môi Lâm Trình.



Cô cảm thấy thực xấu hổ muốn úp mặt vào gối để che đi gương mặt nóng bừng, nhưng khi nhìn sang Lâm Trình lại thấy mặt anh còn đỏ rực hơn cả cô. Hơn nữa không biết làm sao trông anh ngốc nghếch không chịu được…



Trông anh như vậy, Cố Ái không nhịn được ôm bụng cười ha ha trên giường.