Hôn Nhân Giả

Chương 41 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Nhìn Cố Ái cười ngặt ngẽo đến nỗi gập cả bụng, lăn lộn hết bên này sang bên kia, Lâm Trình nhíu mày: “Làm sao vậy?”



Thế nhưng nghĩ đến cô mới vừa hôn mình, Lâm Trình chợt cảm thấy tận sâu nơi đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, kìm lòng không được, khóe

miệng hơi cong lên.



Làm sao vậy?



Còn có thể làm sao nữa, chẳng phải là bị biểu tình ngốc nghếch của anh chọc cười sao. Hơn nữa biết anh thích mình, trong lòng cô thực vui vẻ, vui

đến mức không thể kiềm chế được.



Nhưng mà vì cười quá mức thế nên bụng có chút đau.



Cố Ái ôm bụng ngừng cười, làm mặt đáng thương nhìn Lâm Trình: “Lâm ca ca,

bụng em đau quá, anh giúp em xoa một lát có được không?”



“Được rồi, nào, nằm xuống đây.” Lâm Trình nói xong, giúp cô dịch gối cho vừa

đầu nằm rồi đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp cẩn thận, rồi mới ôn nhu vuốt

ve bụng cho cô.



Mùi hương trên người anh thật dễ chịu.



Diện mạo của anh thật đẹp mắt.



Cố Ái mơ màng nhìn Lâm Trình không hề chớp mắt, bất giác liếm môi.



Bụng không đau, chỉ là vì đói bụng mà thôi.



Cố Ái chớp mắt: “Lâm ca ca, em đói bụng, muốn ăn cơm.”



“Được rồi, vậy Ái Ái muốn ăn gì?”



Lúc này ngữ khí của Lâm Trình khi nói chuyện cùng cô giống như đang cưng

nựng trẻ nhỏ, thế nhưng Cố Ái lại yêu chết loại ngữ khí này, khẽ cắn

môi, cười mỉm chi: “Sủi cảo đi, em muốn ăn sủi cảo.”



“Được rồi, giờ anh sẽ đi mua, đợi anh nhé.” Lâm Trình nói xong liền mặc áo khoác đi ra ngoài.



Chờ Lâm Trình đi rồi, Cố Ái nhìn đồng hồ, lúc này đã là tám giờ tối.



Ở trên giường bệnh ngủ một một hồi thật lâu, cả người cô có cảm thấy thực uể oải, Cố Ái vươn mình cho thoải mái, rồi sau đó bước chân trần xuống

giường.



Đi tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm nhìn ra bên ngoài, bất chợt nhìn thấy hình

bóng Lâm Trình dưới kia. Anh đang băng qua đường để đi tới tiệm sủi cảo

phía đối diện.



Lâm Trình mặc áo gió, dáng người cao ngất mà vững vàng, đi trên đường, lại vô cùng thu hút.



Nhìn theo thân ảnh anh đến ngây ngốc, Cố Ái chợt bật cười, mình đúng là sắc

nữ. Cô thật hạnh phúc, cô hẳn là nên cảm ơn ông trời, đã để một người

đàn ông tốt như vậy yêu mình.



Lâm Trình đưa tay che trước trán mình, trời lại bắt đầu rả rích cơn mưa phùn.


lo lắng, nên lúc trời rạng sáng cô cố ý nhắm mắt giả bộ ngủ.



Hiện tại Lâm Trình đã ra ngoài, cô không cần giả bộ nữa.



Đứng dậy xuống giường mặc quần áo.



Bác sỹ nói cô không có chuyện gì, có thể xuất viện bất cứ lúc nào, chờ Lâm

Trình đi mua bữa sáng về, Cố Ái có thể ăn xong là ra viện, cô thật sự

chán ghét bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc gay mũi.



Trên đường về nhà, Cố Ái vẫn rẫu rĩ không vui.



Về phần rầu rĩ vì chuyện gì, chính cô cũng không rõ.



Cô không vui, tâm tình Lâm Trình cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, sờ sờ đầu của cô, hỏi: “Sao lại đột nhiên không vui thế này?”



“Không có, em đang rất vui mà.” Cố Ái nói xong, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.



Nhìn qua kính chiếu hậu, Cố Ái cười còn khó coi hơn cả khóc. Lâm Trình làm bộ nhăn mặt nói: “Xấu muốn chết.”



Cố Ái nhếch miệng cho có lệ nói: “Em mới không sợ, xấu không ai muốn em liền ỷ lại anh cả đời.”



Ỷ lại cả đời… anh cầu còn không được, Lâm Trình cười vui vẻ: “Được, nếu không ai muốn thì anh nuôi em cả đời.”



Nghe anh nửa đùa nửa thật, Cố Ái bĩu môi, trong lòng tức giận bất bình: còn

không mau thổ lộ, nói một tiếng thích em anh sẽ chết đấy à? Mày nhướng

thật cao, cô thật muốn xem đến khi nào thì anh mới nói ra câu thích cô

kia.



“Về đến nhà rồi.”



Lâm Trình dừng xe, sau khi anh bước xuống vẫn thấy Cố Ái ngồi yên trên xe không hề nhúc nhích.



Kéo cửa xe ra, Lâm Trình nhìn Cố Ái: “Đến nhà rồi, xuống xe thôi.”



“Vâng” Cố Ái uể oải gật đầu, ngước mắt lên nhìn Lâm Trình: “Có thể bế em vào

nhà được không, người em chẳng có chút sức lực nào nữa.”



“Được rồi” Anh nói xong, cúi người ôm lấy cô. Cả người có chỉ thấy xương,

Lâm Trình không nói gì nhưng thầm nghĩ trong lòng, về sau phải chăm sóc

nuôi dưỡng cho cô thành mập mạp mới được.



Sau khi mở cửa vào nhà, Cố Ái dựa sát đầu vào ngực Lâm Trình, đột nhiên

hỏi: “Lâm ca ca anh có biết hiện tại em cần nhất là cái gì không?”



Lâm Trình không nói, chỉ nhìn cô, đợi cô tự trả lời, bất luận là cô cần cái gì, chỉ cần anh có nhất định sẽ đưa đến cho cô.



Cái cô muốn, kỳ thật rất đơn giản.



“Hiện tại em thầm nghĩ muốn một cái ôm thật ấm áp, có thể để em ôm lúc em đi

ngủ.” Cố Ái nói xong, tay đang ôm anh cành siết chặt hơn, rồi lập tức

thiêm thiếp ngủ.