Hôn Nhân Giả

Chương 44 : Nâng niu trong lòng bàn tay – P10

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Buổi tiệc từ thiện, náo nhiệt vô cùng.





mặt tại đây đa phần đều là những nhân vật quyền quý nổi tiếng của thành

phố S. Những người này, trang phục hoa lệ, khí chất phi phàm, luôn tạo

cảm giác về sự ưu việt mà người thường không thể sánh bằng. Phóng mắt ra xa một chút, trong buổi tiệc này còn có rất nhiều minh tinh người mẫu

nổi tiếng, bọn họ tới tham gia thịnh yến, vừa là đóng góp một phần nhỏ

vào việc từ thiện, nhưng mặt khác, trong số họ ai cũng vì tư lợi riêng

mới tới, bởi vì đến nơi này nói không chừng lại có thể kiếm được cho

mình một vị “Kim chủ” mới chăng.



Lâm Trình xuất hiện ở buổi tiệc này cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, ly vang đỏ cầm trong tay

còn chưa uống hết, đã có vài cô nàng minh tinh đến bắt chuyện. Anh lại

không có tâm tình tán gẫu cùng đám phụ nữ này, chỉ lịch sự đối đáp vài

câu không lạnh không nhạt với họ. Nói cho cùng những cô nàng này không

đến nỗi là bình hoa, nhìn nét mặt anh liền biết nếu còn ở lại thêm thì

kết cục chỉ rước lấy bẽ mặt, bọn họ đành phải lấy cớ mà rời đi, vội vã

đi tìm một vị “kim chủ” mới.



Bên tai rốt cục cũng yên ắng hơn, Lâm Trình đang một mình nhấm nháp ly rượu của mình, chợt cảm

giác có người đến vỗ nhẹ lên vai mình.



Anh rất ghét bị người khác chạm lên người, đặc biệt là chạm một cách đột ngột… Đương nhiên là trừ Cố Ái.



Nhíu mày quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Noãn.



Trên người cô gái này khoác một chiếc váy ren thêu hoa của Valentino, mái

tóc dài buông xuống bờ vai, hơn nữa trên gương mặt của cô ta lúc này là

nụ cười thực ngọt ngào, nhìn qua quả thực rất đẹp mắt.



Anh không thể không thừa nhận, cô gái này là một mỹ nữ.



“Lâm tiên sinh, tôi có thể ngồi bên cạnh anh không?” Thanh âm của cô khi nói chuyện ôn nhu dịu dàng, có thanh có bổng, rất êm tai.



Lâm Trình không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.



“Lâm tiên sinh, anh còn nhớ tôi không? Có một lần anh lái xe thiếu chút nữa

thì đụng phải tôi đấy.” Cố Noãn nói tới đây, mỉm cười thật dịu dàng: “Có điều, tôi vẫn còn may mắn chưa bị đụng nên vẫn sống vui vẻ khoẻ mạnh

đến giờ.”



Câu nói đùa này chẳng chút buồn cười, nhưng không thể để cô ta tự biên tự diễn một mình, vì vậy Lâm Trình đành lịch sự gật đầu ứng đáp, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào.



Tuy rằng anh cũng không chán ghét cô ta, nhưng bởi vì có quan hệ tới Cố Ái, anh không muốn giữa hai người trở nên quá quen thuộc.



Cố tình bắt chuyện, đối phương lại không có một chút phản ứng, Cố Noãn cảm thấy thực không có ý nghĩa gì.



Thế nhưng, không biết như thế nào, cô ta rất muốn được đứng bên cạnh người đàn ông này.



Nghĩ ngợi một chút, cô ta đột nhiên cất tiếng hỏi: “Lâm tiên sinh, Cố tiểu thư có khỏe không?”



“Rất khoẻ.” Anh mới vừa đáp, lại nhìn thấy Diệp Mĩ Lâm không biết xuất hiện

từ lúc nào đang đi về phía hai người. Ánh mắt lướt qua bà ta một cái,

Lâm Trình cười nhạt, ung dung nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nói: “Có tôi ở đây, Cố Ái mãi mãi vẫn là công chúa. Có điều, dường như có người

lại không vừa mắt với cô ấy thì phải.”



Khi anh nói những lời này, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Mĩ Lâm.



Ánh mắt anh rất lạnh, Diệp Mĩ Lâm vừa nhìn vào toàn thân khẽ run lên.



Còn chưa hết, bà ta lại nghe được Lâm Trình tăng thêm ngữ khí, tiếp tục

nói: “Nếu có người tiếp tục làm chuyện xấu xa, muốn hại tới cô ấy, tôi

nghĩ, tôi sẽ cho người đem tên cặn bã đó chôn sống không tha.” Anh nói

xong, quay sang nhìn Cố Noãn, thản nhiên bồi thêm: “Cố phu nhân, bà dù


“A…” Cố Ái không đoán trước được chuyện sẽ thế này, bản năng vươn hai tay ra, ôm chặt lấy cổ anh.



Bước chân anh vẫn vững vàng, hai cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, ôm chặt lấy cô không rời.



“Em không muốn tắm, em đã tắm trước rồi.” Cố Ái rất không thành thật mà giãy dụa, cùng anh tắm chung sao? Cô sẽ xấu hổ chết mất.



Thích nhất là được nhìn cô vừa đỏ mặt lại ngốc nghếch không biết làm sao, Lâm Trình khẽ nhéo cái mũi của cô: “Đồ ngốc.”



Dòng nước ấm áp phun xuống, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước.



Hai người vừa bước vào, anh lại mà bắt đầu hôn cô.



Nụ hôn của anh, so với nước ấm đang xối xuống còn nóng bỏng hơn. Cố Ái có

chút không chịu nổi, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập.



Trên người cô mặc một chiếc váy liền thân ở nhà, lúc này, váy bị nước làm ướt dính vào trên người gần như trong suốt.



Trong đầu Cố Ái chợt nhớ tới bốn chữ: “Thấp thân dụ hoặc”. *cả người ướt đẫm nóng bỏng =.=



Bất quá, lần đầu tiên lại diễn ra trong phòng tắm, điều này vô cùng không

thoải mái, Cố Ái có chút thẹn thùng nhìn anh: “Lâm Trình, lần đầu tiên

đừng ở trong này được không?”



“Đương nhiên là không ở trong này.” Lâm Trình cười cười, tay nâng lên vuốt mái tóc Cố Ái, rồi

sau đó một tay giữ chặt lấy cổ tay cô, đem cô áp sát vào góc, để cô tựa

lên vách tường, thân mình cường tráng của anh kề sát vào người cô, ở bên tai cô khẽ nói: “Ở trong này, anh chỉ muốn được hôn em.”



Dưới dòng nước ấm áp tuôn xuống, anh dịu dàng nhấm nháp bờ môi cô.



Nụ hôn của anh dần dần sâu hơn, cô bị anh bế lên, rồi sau đó hai chân của

cô thực tự giác mà quấn quanh hông anh, Lâm Trình ôm cô, vừa hôn vừa ra

khỏi phòng tắm, tiến vào phòng ngủ…



Đặt cô lên giường, cả người anh cũng theo đó mà đè lên.



Hai tay anh ở đặt bên đầu cô, đầu lưỡi không ngừng dây dưa với chiếc lưỡi

mềm mại của cô, nụ hôn thực bá đạo, nhưng cũng thực dịu dàng.



Cảm giác được bàn tay to lớn của anh tiến vào áo cô, không ngừng làm càn mà chạy dọc thân thể, lực đạo vô cùng dịu dàng, như thể đang chạm vào bảo

vật trân quý nhất thế gian.



Khi đầu ngón tay anh xẹt

qua trước ngực cô, Cố Ái khẽ ngâm thành tiếng, toàn thân có chút run

rẩy, hoàn toàn bị cảm giác lạ lẫm này làm cho sợ hãi.



Một loại cảm giác khó có thể kháng cự, đang từng chút một xâm nhập vào toàn bộ cảm quan của cô.



Bờ môi Lâm Trình thong thả đi xuống, lướt qua hai má của cô, rồi sau đó chậm rãi trượt xuống xương quai xanh, xuống phía dưới….



Khoái cảm mãnh liệt khiến cô bất giác vặn vẹo thân thể, đáp lại của cô làm cho Lâm Trình có chút sung sướng.



“Ái Ái, mau nói em yêu anh.” Anh giữ lấy khuôn mặt cô, mắt nhìn thẳng vào mắt Cố Ái.



Trong bóng đêm, ánh mắt của anh như sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ, mị hoặc thâm thúy như biển sao.



“Em yêu anh.”



“Anh cũng yêu em, thực yêu thực yêu thực yêu.” Thủ thỉ tâm tình, tay bắt đầu cởi quần áo của cô…



Ngoài cửa sổ hơi lạnh dần nồng đậm hơn, nhưng trong phòng không khí lại càng lúc càng nóng…