Hôn Nhân Giả

Chương 65 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Nhìn khuôn mặt nhỏ nanh quật cường ngước lên đối diện với mình, Lâm

Trình khẽ xoa mái tóc của cô: “Em đáng yêu như vậy, sao anh nỡ trêu đùa

em được chứ?”



“Không được chạm vào tóc của em.” Cố Ái nói xong lui ra phía sau vài bước, cô thật sự chán ghét hành động vuốt ve mái tóc cô

của anh, bởi vì mỗi lúc ngón tay anh lướt qua, luôn vô cùng dịu dàng,

dịu dàng đến mức làm cô phiền lòng. Sửa sang lại chỗ tóc vừa bị anh xoa

rối, Cố Ái trừng mắt nhìn anh, rồi sau đó đi tìm quần áo của mình, ngay

trước mặt anh, trực tiếp cởi áo ngủ ra thay đồ của mình vào, dù sao toàn thân từ trên xuống dưới đều bị anh nhìn qua, tối hôm qua lại do cô chủ

động, lúc này thiết nghĩ cô chẳng phải tỏ ra rụt rè làm gì.



Lưu loát

thay quần áo trước mặt anh xong, cuối cùng quàng khăn cổ vào, nhanh nhẹn kéo áo khoác móc trên tường xuống, Cố Ái trực tiếp lướt qua người anh,

đi thẳng ra cửa.



Cô mới ra bước ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng Lâm Trình gọi mình: “Ái Ái, vì sao em luôn không chịu tin tưởng anh?”



“Em rất muốn tin anh, nhưng em tìm không ra lý do gì để tin anh cả.” Cố Ái

quay người lại nhìn anh: “Lâm Trình, tiểu khu này có bao nhiêu bảo vệ

trông coi, anh không phải không biết, muốn ra vào nơi này ngoại trừ nhân viên ra thì đều phải thông báo thân phận trước cho chủ nhà biết, Nhậm

Mạn Mạn không ở đây, nhưng bảo vệ lại không hề đánh tiếng mà để cô ta đi thẳng lên nhà anh, nếu là anh anh có tin được không? Chắc hẳn cô ta đã

tới đây rất nhiều lần, bảo vệ họ phải biết chắc mối quan hệ giữa hai

người mới có thể để cô ta tuỳ ý ra vào, đúng không?” Nói tới đây, thanh

âm Cố Ái đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng từng lời của cô vẫn phát ra rõ ràng

từng chữ như vậy: “Anh nói xem, em nên làm thế nào để tin tưởng giữa hai người hoàn toàn trong sạch được?”



Cố Ái nói xong liền xoay người rời đi.



Nhìn theo bóng dáng của cô, Lâm Trình chỉ còn biết thở dài phiền não.




Nhìn xuyên vào bên trong túi thì thấy đủ thứ màu sắc rực rỡ, có vẻ là bánh mỳ. Đủ loại bánh mỳ cho cô.



Anh ta lại dám dùng mỹ thực để chuộc tội.



Cố Ái bĩu môi, cho dù cô có thích ăn bánh mỳ đến mức nào đi chăng nữa, cô

cũng không thể vì chút ơn huệ nhỏ này mà thay đổi cái nhìn với một tên

đại lừa gạt. Hừ lạnh một tiếng, đem bánh mỳ trả lại cho anh: “Tôi không

cần.”



“Nếu em không nhận lấy, thì anh đành đích thân mang lên tận văn phòng cho em vậy.”



“Anh…” Cố Ái cảm thấy tên này quả thực có đôi khi không thể nào nói lý được.



Được lắm, nếu đã cho thì cô nhận, không phải tỏ ra cần hay không cần nữa,

xách túi bánh xuống xe, lúc đóng cửa còn cố ý đóng sầm một cái thật

mạnh, nhưng lúc này lại nghe Lâm Trình nói: “Cho dù tâm tình có khó chịu tới mức nào, cũng không được bỏ bữa sáng, nghe không?”



Bữa sáng, anh chuẩn bị nhiều bánh mỳ như vậy là muốn cô ăn no tới chết có phải không?



Cố Ái quăng trả lại anh một cái nhìn đầy khinh thường, anh ta đang muốn

dùng mỹ thực cùng với những hành động săn sóc tỉ mỉ đầy cảm động để tiếp tục diễn trò yêu đương tha thiết với cô đó sao? Đành để giấc mộng hão

huyền của anh ta dẹp đi! Bởi vì cô sẽ không bao giờ để tên đại lường gạt này có cơ hội lừa dối mình nữa!



Cố Ái mới vừa bước vào công ty,

mông vừa chạm vào chiếc ghế làm việc của mình, bỗng Lữ Dĩnh từ đâu sán

tới, ra vẻ thần bí cười hề hề: “Ái Ái, tối hôm qua không về nhà rốt cục

là đi nơi nào?”