Hôn Nhân Giả

Chương 66 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


“Đi …” Cố Ái suy nghĩ một lúc, liếc mắt nhìn vẻ mặt tỏ ra bí hiểm đầy xấu xa của Lữ Dĩnh, dửng dưng dí vào gáy cô nàng một cái, “Bây giờ trong đầu cậu đang nghĩ tớ đi làm cái gì hả?”



Kỳ thực dí cũng không đau, nhưng Lữ Dĩnh làm bộ đau đớn, rú lên một tiếng, “Ái Ái, đau mà.” Kêu xong, Lữ Dĩnh đột nhiên nghiêm túc nhìn Cố Ái, sau khi nhìn xong tặc lưỡi nói: “Ái Ái, tối qua cậu buông thả quá độ nha.”



Buông thả quá độ,



Ý ở trên mặt chữ…



Nghĩ đến tối qua Lâm Trình lăn qua lăn lại mình bốn lần, nhất thời Cố Ái có chút bối rối, dùng tay che mặt, “Không phải đâu?”



Cô che mặt lại khiến Lữ Dĩnh cười ha ha, “Ái Ái, từ phản ứng của cậu có thể thấy được suy đoán của tớ không sai, tối qua nhất định là cậu phong lưu vui vẻ với người đàn ông của mình.” Bây giờ còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm việc, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cho nên Lữ Dĩnh mới không giữ mồm giữ miệng.



“Cậu!” Cố Ái bực mình, bị Lữ Dĩnh vạch trần.



“Oa, bánh mì nha, còn là hàng nhập khẩu nữa. Lữ Dĩnh vừa nói vừa mở túi nylon, tự chọn lấy một cái cho mình mà ăn, vừa ăn vừa không ngừng khen: “Ngon quá, đúng là quá ngon đi mà. Ái Ái đây có phải là quà Otto mang từ Thuỵ Sĩ về cho cậu không?” thấy Cố Ái không để ý đến mình, chỉ cúi đầu làm việc, Lữ Dĩnh mặt dầy lần thứ hai áp tới, khẽ nói bên tai cô, “Ái Ái, tớ có thể hỏi một vấn đề riêng tư không? Vấn đề này mình đã suy nghĩ lâu lắm rồi đó.”



“Vậy hỏi nhanh đi, xong thì tránh sang bên kia.” Cố Ái liếc mắt nhìn bánh mì trong tay Lữ Dĩnh, liếm liếm môi, sau đó cũng lấy một cái từ túi ra, ăn một miếng, ừ, cũng không tệ lắm.



“Ái Ái, khi cậu và Otto thân mật, có phải là cậu rất vất vả không? Dù sao Otto cũng …” Bán thân bất toại, cô nàng không dám nói ra.



Cùng Otto lên giường?



Lữ Dĩnh cho rằng tối qua cô cùng với Otto? Nhưng mà, nhíu nhíu mày thở dài, hình như Lữ Dĩnh có đoán thế cũng không sai, dù sao cô cũng là bạn gái trên danh nghĩa của Otto.



Suy nghĩ một chút, Cố Ái đem cái bánh đã ăn vài miếng của mình nhét vào miệng Lữ Dĩnh, cười giả lả, “Bạn yêu à, sự tình thự sự không phải như cậu nghĩ đâu.”



“Thế sự thật là gì?” Lữ Dĩnh chống cằm nhìn cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc.



Có cần thiết phải lắm chuyện thế không, Cố Ái lườm lườm dí chóp mũi cô nàng, “Lữ tiểu thư thân yêu ạ, nếu cậu dành thời gian buôn chuyện để theo đuổi nam thần Lưu Vân của cậu, mình nghĩ, ngày hai người thành đôi sắp đến rồi đó.”



Không nhắc tới Lưu Vân thì thôi, nhắc đến một cái là Lữ Dĩnh một bụng tức giận, đạp đạp chân, nhìn Cố Ái, “Ái Ái cậu thực sự không biết người Lưu Vân thích là cậu sao? Hôm qua chẳng qua cậu chỉ về sớm một chút, cả buổi chiều mình thấy Lưu Vân đều siêu hồn lạc phách. Hơn nữa, bó hoa hôm sinh nhật cậu là do Lưu Vân tặng. Buổi sáng hôm đó, mình có nghe được anh ta gọi điện đặt hoa ở cửa hàng.” Lữ Dĩnh nói, giọng nói từ từ thấp xuống, “Mình nghĩ, anh ấy biết sinh nhật của cậu là do xem qua hồ sơ cá nhân.” Thở dài, như là tự nói nhảm, “Cũng không biết anh ấy có xem qua hồ sơ của mình không.”



Tâm tình Lữ Dĩnh tụt dốc, lại nghe thấy tiếng Lưu Vân ở phía sau, “Xin chào, chúc buổi sáng tốt lành.”



“Buổi sáng tốt lành.” Lữ Dĩnh xoay người, chào hỏi Lưu Vân, nhếch miệng cười có lệ.



“Lữ Dĩnh, hôm nay cô thật xinh đẹp, quần áo rất dễ nhìn.”




Lâm Trình đi ra ngoài gặp khách hàng vưà mới trở về, cùng Ninh Phi đứng chờ thang máy, Lâm Trình bỗng nhiên thèm thuốc, anh liền lấy một cái kẹo ra để ăn.



Rất nhanh, thang máy tới.



Lâm Trình và Ninh Phi bước vào thang máy, cửa thang máy sắp đóng chặt, Lâm Trình lại nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ở bên ngoài đang kêu, “Đừng đóng, chờ một chút, chờ một chút.”



Là tiếng của Ái Ái, anh cuống quýt mở cửa, người đang chạy như bay đến quả thật là Cố Ái.



Lại nói về Cố Ái, từ quán cà phên đi ra, khi đi về thang máy, từ xa xa cô liền nhìn thấy Lâm Trình.



Cô rất muốn đi cùng thang máy với anh, cho nên mới chạy như bay tới, ai biết, cửa thang máy nhanh như vậy đã đóng, cho nên cô chỉ có thể gọi thôi …



Trong thang máy, chỉ có ba người bọn họ.



Ninh Phi cũng là người thân tín của Lâm Trình, rất an toàn.



Nhìn thấy miệng Lâm Trình như đang nhai kẹo cao su, khoé miệng Cố Ái hơi cong lên, khi cửa thang máy đóng lại, cô đột nhiên nhào tới bên cạnh Lâm Trình, nhón chân hôn anh.



Được Lâm Trình chỉ giáo nhiều, cho nên lưỡi Cố Ái vô cùng linh hoạt mà hôn anh.



Lâm Trình chỉ cảm thấy cái lưỡi linh hoạt của cô đảo trong miệng anh …



Khi thang máy đến tầng thứ 6 nơi văn phòng công ty Cố Ái, cô đột nhiên dừng hôn anh, nhìn qua cô vẫn bình thường, nhưng Lâm Trình nhíu mày, hình như kẹo cao su trong miệng anh mất rồi.



Mà lúc này Cố Ái tỏ ra vô tội nhìn anh, “Em mới uống cà phê, miệng đắng quá, bây giờ, cám ơn kẹo của anh, rất ngọt.”



Vừa nói, Cố Ái vừa nhai kẹo đi ra cửa thang máy.



Cô hôn anh là vì kẹo trong miệng anh sao? Là thế thôi sao?



Nhìn bóng lưng Cố Ái, khoé miệng Lâm Trình khẽ cong, nhất thời cười nở rộ.



Nhìn vẻ mặt dạt dào vui vẻ của Lâm Trình, Ninh Phi ở một bên tặc lưỡi, “Cố tiểu thư thật là đáng yêu.”



“Chứ sao, Ái Ái nhà tôi không đáng yêu thì còn ai đáng yêu nữa.” Lâm Trình sờ sờ môi, miệng anh giờ cũng rất ngọt, rất ngọt …