Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 159 : Nguyên nhân cái chết của mẹ

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Cơ thể Diệp Dĩ Muội run lên, bàn tay đang cầm điện thoại nắm chặt lại, không để cho nó rơi xuống đất....



“Bà nội, tại sao nhất định phải ép cháu?” bây giờ vết thương trong tim Diệp Dĩ Muội lại do chính một người mà cô coi như là người thân gây ra.



Hơn nữa, cũng chính Tần lão phu nhân từng nói với cô, bất luận thế nào cũng không được buông tay Tần Hàm Dịch.



“Dĩ Muội, bà nội đảm bảo với cháu, vị trí Tần thái thái mãi mãi thuộc về cháu.” Tần lão phu nhân nói giọng bảo đảm chắc nịch.



“Bà nội, thứ cháu cần không phải là danh hiệu Tần thái thái, cháu không thể bỏ Hàm Dịch lại khi mà anh ấy đang ở vào lúc khó khăn như thế này.” Giọng nói nài nỉ của cô khẽ run lên, cô đương nhiên biết tính khí của Tần lão phu nhân, nếu như bà đã khăng khăng đưa cô đi thì ai cũng không ngăn được.



“Dĩ Muội, cháu là một cô gái hiểu chuyện, đừng làm khó bà nội.” Tần lão phu nhân nói càng lúc càng trầm giọng xuống.



“Bà nội, bà không cảm thấy như vậy là không công bằng ạ? Lúc đầu là bà ép chúng cháu ở bên nhau, bây giờ chúng cháu yêu thương nhau rồi, bà lại ngăn cách chúng cháu, bà không cảm thấy tàn nhẫn sao ạ?” Diệp Dĩ Muội bất lực tranh cãi và biện luận, cô thực sự không hiểu, tại sao con người trên thế giới lại có thể thay đổi nhanh như thế.



“Cháu chuẩn bị đi, cứ như thế nhé!” Tần lão phu nhân liền cúp máy, không cho Diệp Dĩ Muội cơ hội để thuyết phục.



Tẫn lão phu nhân biết, bà làm thế này đối với bọn họ thì đều tàn nhẫn, có điều bà cũng không hi vọng sự việc tàn nhẫn hơn sẽ xảy ra, bà làm vậy chẳng qua cũng vì muốn tốt cho bọn họ mà thôi.



Diệp Dĩ Muội nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, khuôn mặt cô là nỗi đau không thể diễn tả thành lời.



Vú Trần đứng bên cạnh thở dài mootjt iếng, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Diệp Dĩ Muội, đặt về chỗ cũ rồi mới nhẹ nhàng khuyên bảo: “Thiếu phu nhân lão phu nhân để cô đi thì cô hãy cứ đi đi! Đợi sóng gió qua rồi, lão phu nhân nhất định sẽ đón cô trở về.”



“Vậy cháu phải nói với Hàm Dịch thế nào đây?” Diệp Dĩ Muội hỏi lại.



“Về phía thiếu gia, lão phu nhân sẽ có cách.” Vú Trần trả lời.



“Anh ấy sẽ không đồng ý đâu, anh ấy cũng hi vọng cháu có thể cùng anh ấy đối mặt với sóng gió, lẽ nào sau này mỗi khi xảy ra việc gì cháu đều phải trốn ra nước ngoài sao?” Diệp Dĩ Muội phản bác lại, giống như Cao Thiên Du đã nói, đứng ở vị trí của cô, sớm muộn đều phải đối diện với những khó khăn và sự dòm ngó của các phương tiện truyền thông đại chúng, lúc này ngoài việc đối mặt thì vẫn là đối mặt, cô có chạy trốn cũng không giải quyết triệt để được.



“Haiz....” vú Trần thở dài một tiếng, bà là một người dưới cũng không tiện nói nhiều, chỉ biết nói đến thế thôi.



Nhưng, vú Trần rõ hơn ai hết, lão phu nhân nếu muốn để Diệp Dĩ Muội rời đi thì không ai có thể ngăn cản được.



“Vú Trần, cháu một ở một mình.” Diệp Dĩ Muội đứng lên, rời đi.



Cô không hiểu, tại sao tình yêu của bọn họ luôn gặp phải sóng gió? Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, càng không nhẫn tâm để anh một mình đối mặt với tất cả.....



Thế nhưng, rõ ràng là cô không có sự lựa chọn nào khác.



Tại tập đoàn quốc tế Tần thị.



Tiêu Nhiên đem bức thư màu trắng trong tay đưa cho Tần Hàm Dịch, sắc mặt rất bình tĩnh.



Tần Hàm Dịch không lập tức nhận lấy bức thư, mà dựa mình vào ghế, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên, nói: “Giải thích nguyên nhân một chút!”



“Tổng tài, tôi thích Lan Na.” Tiêu Nhiên khẽ cười, cuối cùng cũng nói ra bí mật trong tim mình.



Ánh mắt Tần Hàm Dịch có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó đã trở về trạng thái bình thường.



Lúc này, sự việc anh nghĩ không thông bây giờ cũng đã có câu trả lời rồi.



“Thì thế nào?” anh cố gắng khắc chế sự phẫn nộ trong lòng mình, hỏi tiếp.



“Thi thể mẹ của thiếu phu nhân là do tôi cho người đánh cắp.” Thần sắc của Tiêu Nhiên quá mức bình tĩnh làm cho người nhìn có cảm giác dường như anh ta đang không biết sợ là gì.



Ánh mắt Tần Hàm Dịch đột nhiên trở lên tức giận, bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng hỏi: “Vậy tai nạn xe của mẹ cô ấy? có liên quan gì tới cậu không?”



Tiêu Nhiên giật mình, lập tức giải thích: “Tổng tài, sự việc tai nạn xe, thực sự không liên quan gì tới tôi cả



“Vậy thì lần bắt cóc Dĩ Muội, việc có người muốn đâm chết Dĩ Muội thì sao? Không liên quan gì tới cậu sao?” Tần Hàm Dịch liên tiếp chất vấn.



“Tổng tài, tôi chỉ làm có một việc tôi vừa nói, tất cả những việc khác đều không liên quan gì tới tôi.” Tiêu Nhiên phản đối mạnh mẽ.



Có những việc, anh ta có thể nhận, có những việc, anh ta không thể nhận.



Anh ta còn có người nhà, không thể việc gì cũng hi sinh cho Châu Lan Na được.



Và anh ta biết, Tần Hàm Dịch đã hoài nghi anh ta rồi, anh ta bắt buộc phải nhận lấy một việc thì mới thể thoát được.



Con người khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tình yêu dường như đã trở nên không còn quá quan trọng.



“Đi tự thú đi!” Tần Hàm Dịch thờ ơ lên tiếng, anh kìm nén sự nóng vội muốn ra tay.



Và dù là người thân cận bên mình bao năm nhưng lời của Tiêu Nhiên lúc này anh cũng không có cách nào để tin hoàn toàn.



Nhưng, lúc này anh không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể dựa theo những gì Tiêu Nhiên vừa nói và đi điều tra Châu Lan Na tiếp sau đó.



“Tổng tài, cho tôi một cơ hội nữa đi! Anh biết mà, gia đình tôi khó khăn, nếu tôi xảy ra chuyện, bọn họ ngay đến cả cuộc sống sinh hoạt cơ bản nhất cũng không đảm bảo được. Tiêu Nhiên cầu xin khẩn thiết.



“Tiêu Nhiên, bất kể ai làm sai việc gì cũng đều phải trả giá.” Tần Hàm Dịch nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu không phải tôi từng coi cậu như người anh em, bây giờ tôi nhất định đã thuê người lấy mạng cậu rồi.”



“Tổng tài, vậy thì tôi có thể dùng một bí mật để chuộc lại lỗi lầm của mình không?” con tim Tiêu Nhiên đang run lên, anh ta đương nhiên biết bản thân đi bước này sẽ nguy hiểm tới thế nào.



Vì vậy, anh ta đã có sự chuẩn bị, nghĩ được đường rút lui rồi nên mới tới.



Bây giờ anh ta chỉ muốn bình an rút lui khỏi Tần thị, như vậy anh ta sẽ không khó để tìm được một công việc trong ngành này.



“Ha ha....” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng, không sao, đây mới chính là phong cách của Tiêu Nhiên, việc gì cũng phải nghĩ trước đường rút lui cho bản thân.



“Tổng tài nhất định sẽ rất hứng thú với bí mật này.” Tiêu Nhiên đặt tập tài liệu trước mặt Tần Hàm Dịch: “Tổng tài, tôi chỉ là bị tình yêu làm cho mờ mắt, nhất thời hồ đồ nên mới phạm phải sai lầm, hi vọng tổng tài có thể cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu.”



Tần Hàm Dịch liếc mắt xuống, lật tập tài liệu ra, vốn anh thấy thờ ơ chẳng mấy để ý tới, nhưng dần dần lại thấy hồi hộp.



Anh mở ra hai trang giấy, thần sắc anh càng lúc càng khó coi.



“Tổng tài, như anh đã thấy, mẹ của thiếu phu nhân là do phu nhân thuê người đâm chết, mà anh và thiếu phu nhân....” Tiêu Nhiên kìm lại không nói tiếp, tuy anh ta và Tần Hàm Dịch thân phận có khác nhau nhưng anh ta cũng thực lòng coi Tần Hàm Dịch như một người anh em.



Vì thế, có những việc, anh ta sẽ làm, có những việc anh ta kiên quyết không làm.



Về bí mật này, anh ta đã điều tra ra nhưng vẫn luôn che giấu đi, không hi vọng mọi người phải đau khổ.



Nếu không phải lần này Tần Hàm Dịch hoài nghi anh ta thì anh ta cũng sẽ không chủ động đứng ra.



Và mẹ Tần Hàm Dịch thuê người đâm chết mẹ Diệp Dĩ Muội chính là bí mật duy nhất giúp anh ta có thể thoát thân.



“Cậu biết chuyện này từ khi nào?” Tần Hàm Dịch cố kìm nén không cho bản thân mình run rẩy, anh hỏi.



“Về thân thế của thiếu phu nhân, mấy ngày trước tôi mới biết, còn về việc phu nhân thuê người, lần trước khi tổng tài bảo tôi đi điều tra, tôi đã điều tra ra rồi, còn về phần chứng cớ, tôi cũng đã cho người xóa đi.” Tiêu Nhiên trả lời với ngữ khí trầm trọng.


Diệp Dĩ Muội nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc tại sao? Một người có thể thay đổi nhanh tới như thế?



Cô muốn gọi điện tự mình hỏi anh, thế nhưng, cô căn bản không làm được.



Cô từng đồng ý với anh, bất luận thế nào cô đều tin anh.



Vì thế, cô đã không chạy tới phòng làm việc của anh, chỉ đợi anh sẽ cho cô một lời giải thích.



Cô cố tự nhủ với bản thân mình, đó đều là giả, chẳng qua chỉ là một vở kịch của Tần Hàm Dịch mà thôi.



Bởi vì, kể từ sau khi tin tức của bọn họ được đưa ra, những tin bài mắng nhiếc xúc phạm cô đột nhiên đều biến mất. Còn Tần lão phu nhân cũng không gọi điện tới ép cô rời đi nữa.



Vì thế, cô chỉ có thể dựa vào hai điểm này mà nghĩ theo chiều hướng tốt.



Thế nhưng, bất luận tự lừa bản thân thế nào thì sự thực vẫn không dễ để không đối mặt, cô lừa bản thân mình đã một tháng rồi, cô không thể tiếp tục làm vậy được nữa....



Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên làm cô như thể muốn đập nát nó đi.



Những ngày này, ngoài điện thoại của Cao Thiên Du ra, điện thoại của ai cô cũng không muốn nhận, nhưng người gọi tới lại kiên nhẫn như thế, không ngừng gọi tới.



Còn người này, chính là Hứa An Ca.



Cuối cùng cô cũng bị sự kiên trì của anh đánh bại, cô nhấc điện thoại.



“Dĩ Muội, cuối cùng em cũng chịu bắt máy rồi.” Hứa An Ca nói với giọng vừa lo lắng vừa quan tâm.



“An Ca, có thể đừng quan tâm tới việc của tôi không?” Diệp Dĩ Muội lúc này không muốn nói gì cả, việc của cô cô muốn tự mình giải quyết.



Hơn nữa, việc Tần lão phu nhân yêu cầu cô rời đi và sự thay đổi của Tần Hàm Dịch trong thời gian chớp mắt như thế làm cho cô không thể không sinh nghi, ở đây chắc chắn là có vấn đề gì đó.



Cô đã quyết định, bất luận thế nào, ngày mai nếu không liên lạc được với anh, cô sẽ đi tới phòng làm việc của anh, đứng trước mặt anh hỏi, rốt cuộc là vì sao.



Kể cả, cô không có được câu trả lời mà chỉ là sự nhục nhã làm cho cô bỏ đi hoàn toàn hi vọng cũng còn hơn là thế này.



“Anh chỉ là muốn biết em vẫn ổn....” trong giọng nói của Hứa An Ca dường như có chút tự chế nhạo.



“An Ca, xin lỗi, tôi không phải....tôi chỉ là....” Diệp Dĩ Muội cũng không biết nên giải thích thế nào mới phải.



“Dĩ Muội, anh hiểu.” Hứa An Ca nghĩ, cả đời này anh sẽ trách ai nhưng cũng sẽ không trách cô, cô là người anh đã nhớ thương nửa đời người.



“Xin lỗi, An Ca....” Diệp Dĩ Muội cảm thấy bất lực, cô đang làm cái gì thế này?



Chẳng phải là đã không biết lòng người sao?



“Dĩ Muội, em không cần khách sáo thế với anh, thực ra anh rất muốn trở trút giận cho em.” đối với anh mà nói thì đó cũng là một niềm hạnh phúc.



“An Ca....” Diệp Dĩ Muội càng lúc càng cảm thấy áy náy.



“Được rồi, em nghỉ sớm đi.” Hứa An Ca nhẹ nhàng dặn dò một tiếng rồi mới cúp máy.



Cúp máy xong, trong lồng ngực Diệp Dĩ Muội cảm thấy rất khó chịu, ngột ngạt, cô cảm thấy buồn nôn và chạy thẳng vào nhà vệ sinh.



Đứng trong nhà vệ sinh, cô nôn ọe một lúc nhưng cũng không nôn ra cái gì, chỉ là, khi cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt mình trắng bệch cắt không còn giọt máu. 

Rửa mặt xong, quay trở lại phòng ngủ, cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc cô đã quyết định gọi điện cho Lam Dư Khê.



Những ngày này, Lam Dư Khê rất khác bình thường, một cuộc điện thoại cũng không hề gọi cho cô.



Điện thoại đổ chuông hồi lâu, đầu dây bên kia mới truyền tới giọng nói của Lam Dư Khê: “Dĩ Muội.”



“Lam Dư Khê, anh biết nguyên nhân có đúng không?” Diệp Dĩ Muội lờ mờ cảm thấy Lam Dư Khê đang cố ý né tránh cô, bởi vì anh biết chân tướng.



“Hàm Dịch nói....” Lam Dư Khê do dự một lát rồi nói ra đầy khó khăn: “Chơi chán rồi.”



Diệp Dĩ Muội chỉ cảm thấy con tim mình như sắp nổ tung ra.



“Chính miệng anh ấy nói?” giọng Diệp Dĩ Muội run lên, hỏi lại.



“Ừm, chính miệng cậu ta nói với tôi.” Diệp Dĩ Muội khẳng định lại câu hỏi của cô, đã phá tan sự hi vọng cuối cùng trong lòng cô.



“Vạy tại sao anh ấy không tự mình tới nói với tôi? Tại sao không đuổi tôi ra khỏi Tần gia?” hai mắt Diệp Dĩ Muội nhòe đi nhưng cô tự nhủ với mình, không được khóc, nhất định không được khóc, tất cả những điều này đều không phải là thật.



“Dĩ Muội, quên đi tất cả mọi thứ ở đây đi, đi theo anh....anh dự định trở lại Paris.” Lam Dư Khê nói đầy vẻ thương xót cho cô.



“Tôi không tin.” Diệp Dĩ Muội vẫn giữ sự hoài nghi trong lòng, có những lúc, cảm giác giữa những người yêu nhau thì không lừa được người khác.



Cô không tin, sự bảo vệ của Tần Hàm Dịch dành cho cô trong những ngày vừa rồi đều không lừa được người khác.



“Nếu không tin vậy thì em hãy tự mình đi hỏi cậu ấy đi!” Lam Dư Khê hiểu, việc như thế này không tận mắt nhìn thấy thì ai cũng sẽ không tin.



Đi xem xem thế nào cũng tốt, chỉ có buông tay thì những ngày tháng sau này mới sống yên ổn được.



“Ừm.” Diệp Dĩ Muội trả lời lại.



“Vậy em sớm nghỉ ngơi đi!” Lam Dư Khê dặn cô một câu, dừng lại vài giây rồi lại nói: “Nếu em quyết định đi cùng anh thì hãy gọi điện cho anh.”



“Được!” Diệp Dĩ Muội cúp máy, giơ tay lên dùng lực lau đi những giọt nước mắt, vừa hít thở một hơi thật sâu, lồng ngực cô lại như có cái gì đó đang đẩy ra, cảm giác như lại buồn nôn rồi.



Cô lập tức đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh, cúi người xuống chiếc bồn tắm, cố để nôn ra nhưng lại vô cùng khó khăn.



Cô dùng nước lạnh tạt lên mặt, thở hồng hộc nhìn vào bản thân mình trong gương, càng cảm thấy cơ thể mình có điều bất thường, bắt đầu từ hai ngày hôm trước cô đã thế này rồi, lúc đó cô cho rằng chắc là do áp lực trong lòng nặng nề quá nên cũng không hề để ý.



Lúc này, mặt cô trắng bệch ra, cô không thể không thắc mắc.



Bám vào tường, cô mệt mỏi đi ra từ nhà vệ sinh, điện thoại cô lại một lần nữa đổ chuông.



Cô cố gắng đi tới bên giường và ngồi xuống, cầm lấy điện thoại lên nhìn, đó lại là một số máy lạ.



Cô bắt máy, giọng nói mệt mỏi, nhưng vẫn rất lịch sự: “Xin chào.”



“Diệp Dĩ Muội, trong tay cô có một số thứ tôi tin cô nhất định sẽ rất hứng thú.” Trong điện thoại, truyền tới giọng nói kì lạ của một người đã được nói qua máy chỉnh âm.



“Thứ gì?” Diệp Dĩ Muội hỏi lại đề phòng.



“Liên quan tới nguyên nhân cái chết của mẹ cô.” Đầu dây bên kia trả lời với giọng đắc ý.