Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 160 : Nhẫn tâm

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Diệp Dĩ Muội đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng, bàn tay cô rủn ẩy mở chiếc laptop trên bàn ra, mở mail của mình, quả đúng nhìn thấy thư điện tử mà người trong điện thoại nói sẽ gửi tới.



Cô hít thở thật sâu, mở thư điện tử ra, cho dù trong lòng đã có sự chuẩn bị về tâm lý trước nhưng nội dung bên trong vẫn làm cho cô ngạc nhiên tròn xoe hai mắt ra, hơi thở càng lúc càng trùng xuống.



Cô dùng tay bịt miệng lại mới ngăn không cho tiếng kêu ngạc nhiên phát ra, hai mắt đã ậng nước.



Đây là lý do mà Tần Hàm Dịch đột nhiên thay đổi sao? Bởi vì anh không thể tự tay mình bắt lấy mẹ đẻ mình đưa vào ngục, vì thế anh mới quyết định từ bỏ tình cảm của cả hai sao?



Diệp Dĩ Muội đột nhiên cảm thấy con tim mình hoàn toàn trống rỗng, không còn một chút hi vọng nào nữa.



Giống như việc Tần Hàm Dịch không muốn tự tay bắt mẹ mình đưa vào ngục, cô cũng không muốn mẹ mình chết oan như thế.



Bất luận thế nào, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ cô. Thế nhưng, cô phải làm thế nào mới có thể lấy lại sự công bằng đó cho mẹ?



Cô đương nhiên không hề ngây thơ đến thế, cho rằng chỉ cần đem chứng cứ nộp cho phía cảnh sát thì cảnh sát sẽ đi bắt người.



Phía sau Tần phu nhân có thế lực của hai gia tộc, nếu như đụng vào bà ta, ai mà không phải cân nhắc? làm gì có thể có chuyện dễ dàng như thế, muốn bắt thì bắt.



Cho dù cô có muốn nộp bằng chứng lên trên thì bắt buộc cũng phải tìm một người có thế lực thì mới làm được.



Nghĩ đi nghĩ lại, người bên cạnh có thể giúp cô chỉ có hai người.



Một người là Cao Thiên Du, một người là Hứa An Ca.



Tâm ý của Hứa An Ca dành cho cô đã quá rõ ràng, cô không muốn phiền tới Hứa An Ca, vì thế chỉ có thể tìm tới Cao Thiên Du.



Thế nhưng, lúc này Cao Thiên Du và Cảnh Hạo đang uống rượu với nhau, lúc này đã uống rất nhiều rồi, căn bản không nghe thấy chuông điện thoại reo.



Diệp Dĩ Muội chỉ biết cúp máy, ngồi trong thư phòng đợi, đêm hôm nay cô chắc chắn lại không chợp mắt được rồi.



Và có thể vì thức đêm, cơ thể Diệp Dĩ Muội càng lúc càng thấy khó chịu, cuối cùng cô đã nôn ọe và đem hết những thứ ăn đã ăn trước đó nôn ra.



Vì trong thư phòng không có nhà vệ sinh, cho nên Diệp Dĩ Muội chạy ra khỏi thư phòng đã gây ra tiếng động và kinh động tới vú Trần.



Khi vú Trần chạy vào trong nhà vệ sinh trong phòng ngủ, Diệp Dĩ Muội đã nôn hết ra và toàn thân mềm nhũn bất lực, căn bản không hề chú ý phía sau có một người đứng.



“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?” vú Trần có chút lo lắng hỏi.



Diệp Dĩ Muội giật mình trước tiếng nói bất ngờ đó, sau khi bình tĩnh trở lại, cô lau miệng rồi mới quay đầu lại: “Cháu không sao.”



“Thiếu phu nhân, có cần đi bệnh viện khám xem thế nào không?” Vú Trần không yên tâm nên liền đưa ra ý kiến.



“Không cần đâu ạ.” Diệp Dĩ Muội nhìn bà cười cười, từ chối đề nghị của vú Trần.



“Thiếu phu nhân nếu không muốn ra ngoài, vậy thì để tôi gọi bác sĩ gia đình tới! cơ thể không khỏe thì phải khám xem thế nào chứ không được mặc kệ.” Vú Trần càng lúc càng lo lắng, bà đã đồng ý với thiếu gia, bất luận thế nào, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân.



“Vú Trần, cháu thực sự không sao.” Diệp Dĩ Muội bất lực thở dài một tiếng, thấy vú Trần kiên quyết như thế, chỉ có thể thỏa hiệp: “Thế này đi! Cháy gọi điện cho Lam Dư Khê, để anh ấy lại là được chưa ạ?”



“Ừm!” vú Trần gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi mà hình như đang đợi Diệp Dĩ Muội gọi điện.



“Bây giờ cháu gọi đây.” Diệp Dĩ Muội miệng tuy nói thế nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, lúc này còn có người ở bên cạnh quan tâm cho cô, thật tốt.



Cô cầm lấy điện thoại trong phòng, gọi cho Lam Dư Khê, vừa mới đổ chuông, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, nhanh tới mức như thể chỉ đang chờ điện thoại vậy.



“Dĩ Muội.”



“Lam Dư Khê, tôi cảm thấy hơi khó chịu, anh có thể tới đây một chuyến không?” Diệp Dĩ Muội khẽ nói.



“Được, đợi anh, bây giờ anh sẽ tới luôn.” Lam Dư Khê lập tức trả lời.



“Lam Dư Khê, anh có thể sáng mai tới cũng được.” Diệp Dĩ Muội hơi ngại liền nói.



“Không sao,dù gì giờ anh cũng không có việc gì.” Lam Dư Khê nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ kiên quyết rồi liền cúp máy.



Diệp Dĩ Muội chưa kịp nói gì thì anh đã cúp máy, cô quay ra nhìn vú Trần rồi nói: “Lát nữa anh ấy sẽ tới, vú không lần lo lắng đâu ạ, vú đi nghỉ sớm đi.”



“Tôi xuống nhà làm cho thiếu phu nhân cái gì đó ăn, vừa nãy nôn hết ra rồi còn đâu, giờ thì trong bụng làm gì có gì nữa.” Vú Trần đang định đi ra thì liền bị Diệp Dĩ Muội kéo lại: “Vú Trần, không cần đâu ạ, cháu không đói.”



Vú Trần dừng bước lại, vỗ nhẹ vào tay cô, nói an ủi: “Thiếu phu nhân, cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe không thì thiếu gia sẽ lo lắng đấy.”



Vú Trần không hề biết gì về nội tình phức tạp của chuyện này, bà chỉ biết Tần Hàm Dịch vẫn lo lắng cho Diệp Dĩ Muội.



Bà nghĩ, những tin đồn đại ngoài kia, chắc cũng là có nguyên nhân gì.



Nếu thiếu gia thật sự không còn cần thiếu phu nhân nữa thì sẽ không dặn dò bà phải chăm sóc cho thiếu phu nhân cẩn thận.



Còn về phía lão phu nhân, bà nghĩ, chắc là không muốn thiếu phu nhân nhìn thấy những tin đồn gần đây nên mới muốn đưa cô ra nước ngoài như vậy!



“Anh ấy lo cho cháu?” Diệp Dĩ Muội cảm thấy có chút nực cười, lúc này lo lắng cho cô làm cho cô cảm thấy thật giả tạo.



“Thiếu phu nhân, có rất nhiều việc không chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài, thiếu gia cũng có chỗ khó của thiếu gia, làm vợ chồng với nhau chẳng phải là phải biết tha thứ lẫn cho nhau à?” vú Trần không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ có thể biết gì thì khuyên nấy.



“Vú Trần, cháu hiểu.” Diệp Dĩ Muội nhẹ nhàng đáp lại một câu, chẳng qua là không muốn cho vú Trần lo lắng.



Còn những lời vú Trần nói, trước đây cô hiểu, cô cũng đã thử tin anh.



Thế nhưng, bây giờ vấn đề giữa cô và Tần Hàm Dịch lại không thể tha thứ là có thể bỏ qua được.



Cái chết của mẹ không phải là tai nạn ngoài ý muốn, là do có người cố ý gây ra, còn Tần Hàm Dịch là người đã bao che cho hung thủ.



“Vậy thiếu phu nhân nghỉ một lát đi, tôi đi làm chút đồ ăn.” Vú Trần bỏ tay cô ra, nhanh chân đi ra ngoài.



Diệp Dĩ Muội lúc này mới thở phào một tiếng, nói thực lòng, cô thực sự không biết phải đối mặt với vú Trần thế nào, vú Trần đối với cô tốt như thế, còn bây giờ trong lòng cô là tràn ngập sự hận thù, chỉ muốn đưa Tần phu nhân tống vào tù.



Vú Trần dù gì cũng là người của Tần gia, đối với bọn họ mà nói, chỉ có cô mới là người ngoài.



Cô vừa mới ngồi trở lại giường, lại nhớ tới chiếc laptop trong thư phòng vẫn đang mở, vội vàng đứng lên, chạy về phía thư phòng.



Cô đưa tay đang định mở cửa thư phòng ra thì liền thấy vú Trần đẩy cửa đi ra.



Bốn mắt nhìn nhau, hai người đột nhiên đều lúng túng, đặc biệt là vú Trần, sắc mặt bà đã thay đổi.



Không đợi Diệp Dĩ Muội mở miệng, vú Trần lập tức giải thích: “Tôi thấy đèn thư phòng sáng, cứ tưởng thiếu gia về rồi nên vào xem xem.”



“Cháu vào trong dùng máy tính một lát.” Diệp Dĩ Muội trả lời bà một câu lạnh nhạt, đứng né sang một bên cho bà đi ra.



Đợi vú Trần đi ra, cô mới đẩy cửa đi vào, nơm nớp lo sợ đi tới chiếc laptop.



Màn hình máy tính vẫn giống với lúc cô đi ra, hộp thư điện tử đó vẫn được mở nhưng chỉ hiện ở thanh công cụ phía dưới, chỉ cần là người biết dùng máy tính, kích chuột vào đó là nó sẽ hiện lên.



Vì thế, bây giờ cô căn bản không có cách nào để chắc chắn xem vú Trần đã nhìn thấy hay chưa.



Suy nghĩ vài giây, cô kiểm tra email vẫn hoàn chỉnh không thấy có gì bất thường liền thoát ra, cô gửi cho Cao Thiên Du tài khoản emai và mật khẩu của mình qua tin nhắn, sau đó nói thêm: “Thiên Du, bên trong đó có nội dung liên quan tới chân tướng về cái chết do tai nạn xe của mẹ tớ.”



Cao Thiên Du lúc này không bắt máy, sớm muộn cũng sẽ nhìn thấy tin nhắn, lúc này cô gửi đi vì sợ nếu vú Trần nhìn thấy có thể sẽ nói cho lão phu nhân biết, hoặc là Tần Hàm Dịch, nếu như vậy thì bọn họ nhất định sẽ ngăn cô lại.



Nhưng, bây giờ thông báo cho Cao Thiên Du, bọn họ cho dù có giam lỏng cô thì cô cũng đã co Cao Thiên Du đứng ra giúp cô.



Cô tắt máy tính đi, xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía bếp.



Tầm khoảng năm phút qua đi, vú Trần mới bê một bát canh nóng và một món ăn đi ra.



“Thiếu phu nhân, tôi làm cho cô vài món khá đơn giản, không dầu mỡ.” Vú Trần đặt cái khay xuống, bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra.



“Cảm ơn vú Trần.” Diệp Dĩ Muội cũng bình tĩnh nói, cúi đầu xuống ăn, nhấp ngụm canh nóng vào miệng nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị gì.



“Thiếu phu nhân, cô ăn đi, tôi vào trong bếp dọn dẹp một lát.” Vú Trần nhìn cô vài giây rồi mới đi vào bếp.



Diệp Dĩ Muội ngửi mùi bát mỳ lại cảm thấy buồn nôn, nhưng cô đã cố nhịn, ăn bát mì.



Cô không thể để cho vú Trần nhìn ra sơ hở hay điều gì bất thường, càng phải chú trọng sức khỏe của bản thân, như thế mới có sức lực để đối mặt với những sóng gió sau này.



Khi cô nhanh chóng ăn hết bát mì, chuông cửa liền vang lên.



Vú Trần từ trong bếp chạy ra, đi mở cửa, thân hình cao lớn của Lam Dư Khê liền xuất hiện trước mắt.



Cô thấy anh tới rồi liền đứng lên, đi ra.



“Muốn thế này rồi còn làm phiền đến anh đúng là ngại quá!”



“Lại còn khách sáo với anh cái gì!” Lam Dư Khê cùng cô đi tới bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, hỏi: “Em thấy không thoải mái chỗ nào?”




Có điều, người của Tần thị đều thấy rất kì lạ, trên báo viết những lời về tổng tài của bọn dường như anh rất phong lưu, sống rất vui vẻ, nhưng có mấy lần bọn họ nhìn thấy tổng tài đi qua đại sảnh, khuôn mặt đều lạnh lùng làm người khác phải thấy đáng sợ, không hề giống với những ngày tháng trước kia, gặp ai cũng cười nói vui vẻ.



Nhưng, dù có kì lạ thế nào, đó đều là việc của cấp trên, bọn họ cũng không dám chậm trễ, lập tức gọi điện báo cho Tần Hàm Dịch.



Trong phòng làm việc trang trọng lúc này đang đầy mùi nồng nặc của rượu và mại dâm, vô cùng thối nát.



Phía trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, một cô gái quyến rũ, xinh tươi đang bị đè vào mép bàn, hay chân kẹp lấy eo người đàn ông, mái tóc màu đỏ uốn éo cùng với những động tác của đầu và cơ thể, để lộ ra những đường cong đầy vẻ quyến rũ.



Diệp Dĩ Muội nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhếch mép lên cười một cách thực sự cay đắng.



Cô đến thật đúng lúc,một chút của sự tin tưởng cuối cùng trong lòng cô đối với anh đã mất.



Hóa ra, chẳng qua là cô ngốc, cô mới tin anh yêu cô.



Đứng ở góc của cô, tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông nhưng cô vẫn không khó để nhìn ra, người đàn ông với bàn tay đang quờ quạng khắp cơ thể người phụ nữ kia lại chính là chồng cô.



Cô gái nheo chặt mắt lại mơ màng, đột nhiên trợn mắt lên, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang đứng ở cửa, trong đôi mắt không hề có sự bất ngờ hay kích động nào.



Cô gái đố chính là Châu Lan Na – là người tình nhân mà một thời gian không lâu trước đã bị điều đi bộ phận khác.



Chỉ đơ ra khoảng một giây, sau đó người phụ nữ bèn nhìn thẳng vào cô, đôi môi khẽ nhếch cười, với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn kẻ thua cuộc một cách mỉa mai.



Ngay sau đó, cô gái liền từ từ thè lưỡi mình ra, khẽ liếm vào tai người đàn ông nhẹ nhàng, sau khi toàn thân người đàn ông run lên vì bị kích thích, cô ta mới thì thầm nhưng đủ để cho hơn một người nghe thấy, giọng nói trêu chọc: “Hàm Dịch, mạnh hơn một chút đi!”



“Tiểu yêu tình!” người đàn ông nói giọng khàn khàn, khẽ cười, cả cơ thể anh ta nghe lời mà cử động mạnh hơn.



Trong tiếng rên hoan lạc, Diệp Dĩ Muội khẽ khép cánh cửa lại, ra khỏi phòng làm việc của anh, quay người bước đi.



Cảnh tượng như thế này, rốt cuộc cô đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi?



Ở nhà, ở khách sạn, ở trong phòng làm việc, dường như nơi nào cũng là chiến trường hoan lạc của anh ta.



Ngay đến cả khi bọn họ đi tuần trăng mật, tình trạng này cũng không dừng lại một giây.



Nếu, được chọn lại một lần nữa, cô có còn tự không lượng sức mình mà cho rằng có thể làm cảm động anh?



“Tần Hàm Dịch, tôi mệt rồi, lần này thực sự không còn sức lực đâu mà chạy theo anh một cách tuyệt vọng nữa.” Diệp Dĩ Muội trong lòng thở dài một tiếng, cô thật sự thất vọng với cuộc hôn nhân này rồi.



Nếu trong thế giới của anh đã không hề có chỗ cho cô, vậy thì cô sẽ chủ động tác thành cho anh, có sao đâu?



Lúc này, hai người bọn họ đã không còn bất kì quan hệ gì nữa, cô sẽ sống chết mà nhớ lấy món nợ của mẹ cô thôi.



Đứng thẳng lưng lên, cô từng bước từng bước đi ra khỏi Tần Thị, bỏ qua mọi ánh mắt cười nhạo hay thông cảm của mọi người đang hướng về mình.



Cuối cùng, khi không khí trong lành luồn vào trong lồng ngực, cô đi ra khỏi địa bàn của anh với chút kiêu ngạo và tự hào cuối cùng của bản thân mình. 



Diệp Dĩ Muội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời vẫn sáng rực rỡ và ấm áp, còn con tim cô thì đã đóng thành băng mà mãi mãi sẽ không tan ra được nữa.



Cô từ từ đưa tay đặt lên bụng mình, xoa xoa vào bụng vẫn còn lép xẹp đó, nỗi đau trong lòng cô dường như lại sâu thêm vài phần.



Con à, mẹ đưa con rời khỏi nơi đây, bắt đầu lại từ đầu, có được không?



Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô giật mình, ấn nút nghe và đặt lại gần tay.



“Dĩ Muội, em đã quyết định chưa?” tiếng nói dễ nghe của người đàn ông vang lên, đem theo một chút không chắc chắn, nhưng lại nhẹ nhàng và ấm áp.



Cô ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà Tần Thị cao chót vót còn bị mây che lấp cả đỉnh, cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng làm việc của anh một lúc rồi mới đau khổ nhắm mắt lại, ngữ khí kiên định, cô trả lời: “Vâng, gặp nhau ở sân bay.”



Cô nhất định sẽ quay trở lại, tới lúc đó, cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ mình.



Mái tóc dài của Diệp Dĩ Muội tung bay trong gió, cơ thể gầy yếu và mỏng manh của cô dường như lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi mất.....



Cô giơ tay lên vẫy một chiếc taxi, tay vừa cầm vào cửa xe, cô lại không kìm được mà quay đầu lại nhìn, nhìn vào ô cửa sổ thuộc về anh.



Tần Hàm Dịch, anh thực sự chưa từng yêu em sao?



Vậy sự ấm áp từng có đó là gì? Em ở trong lòng anh, rốt cuộc là gì?



“Tiểu thư, có lên xe không?” tiếng nói không kiên nhẫn chờ đợi của tài xế vang lên, lúc này Diệp Dĩ Muội mới như tỉnh lại, cô ngồi vào trong chiếc xe taxi.



“Tài xế, phiền anh cho tôi tới sân bay.” Tiếng nói của cô hơi run lên, trong sự đau khổ tột cùng lại là một sự kiên định vững vàng.



Cô cắn lấy môi dưới, bàn tay đang đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại, những giọt nước mắt chịu đựng trong một thời gian dài cuối cùng cũng bật ra.



Ngoái đầu nhìn lại khung cửa sổ, làn mây mờ mịt làm cho những thứ quen thuộc trở nên mơ hồ, nhưng trong kí ức ngược lại lại càng trở nên rõ ràng....



Vài ngày sai, ở một bệnh viện tại một vùng núi thuộc tỉnh Vân Nam, Hứa An Ca nhìn Diệp Dĩ Muội ngồi trên chiếc ghế dài, im lặng hồi lâu, anh mới mở miệng: “Dĩ Muội, chúng ta đổi một bệnh viện khác lớn hơn chút đi! Điều kiện khám chữa bệnh ở đây anh không yên tâm.”



“Không sao, nghe nói uống một viên thuốc là đứa bé sẽ không còn nữa.” Diệp Dĩ Muội cười cay đắng, miệng nói có vẻ rất thoải mái nhưng trong lòng cô lại đau khổ hơn bất kì ai.



Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được sự sống của đứa trẻ, thế nhưng, cô bắt buộc phải tự tay bóp chết đứa trẻ này, cô không thể để cho nó sinh ra sống trong thù hận, đau khổ cả một đời.



“Dĩ Muội, anh có thể làm ba của đứa trẻ....” Hứa An Ca nắm lấy bàn tay lạnh toát của Diệp Dĩ Muội, đau khổ khuyên bảo cô.



Đối với ân oán giữa cô và Tần Hàm Dịch, Hứa An Ca không hề hay biết.



Chỉ là ngày hôm đó ở sân bay, Diệp Dĩ Muội đột nhiên nói: “Chúng ta ngồi tàu rời đi đi! Em không muốn người khác biết được hành tung của em.”



Hứa An Ca nghĩ, chắc là lần này Tần Hàm Dịch đã làm tổn thương Diệp Dĩ Muội tới mức không thể tha thứ!



Bằng không cô sẽ không hành động tuyệt tình thế này, không cho Tần Hàm Dịch bất kì cơ hội tìm kiếm nào.



Khi đó anh đã hỏi: “Em thật sự nghĩ kĩ rồi? có cần thử thêm một lần nữa không?”



Cô với khuôn mặt hoàn toàn tuyệt vọng trả lời anh: “Không cần đâu.”



Tuy anh vui khi nhìn thấy kết quả thế này nhưng lại không nhẫn tâm nhìn thấy cô đau khổ, chỉ là, chuyện thì thì cũng không tốt đẹp cả đôi đường đưuọc, cuối cùng anh vẫn đưa cô rời đi.



Cùng với cô đi vòng vèo qua mấy thành phố, vừa ngồi tàu, vừa ngồi xe, lượn mấy vòng lớn, khi chắc chắn rằng người của Tần gia không tìm được cô thì bọn họ mới cố định tại một chỗ.



Diệp Dĩ Muội kể từ hôm cùng anh rời đi, sức khỏe đều không tốt, hay buồn nôn và nôn ọe.



Anh bảo cô đi khám bác sĩ cô chỉ nói không sao, chỉ là chưa hợp nước mà thôi.



Sau đó, anh thấy cô không khỏe như vậy, đã bắt ép cô đi tới bệnh viện kiểm tra cô mới nói là cô đang mang thai, chứ không phải do không hợp nước.



Sau khi anh nghe cô nói lập, liền lập tức thất vọng, dù gì anh cũng là một người đàn ông, anh yêu cô gái này, khi cô quyết định cùng anh rời đi, sự vui mừng trong lòng anh chắc chỉ có mình anh rõ nhất.



Vì thế, anh sao có thể đại lượng tới mức đón nhận đứa con của người khác.



Thế nhưng, thất vọng cũng chỉ trong giây lát, anh yêu cô, bao nhiêu năm nay đều chưa từng thay đổi.



Vì thế anh nguyện chấp nhận tất cả, chấp nhận cả đứa bé này, sẽ yêu thương nó như yêu thương con của mình.



Thế nhưng, cô lại đột nhiên nói, cô không muốn có đứa bé này.



Anh đã khuyên cô mấy lần nhưng đều không có kết quả, cô lúc nào cũng nói: “Nếu đứa trẻ này đã bị cha mẹ nó không chào đón, nếu nó tới thế giới này thì sẽ chỉ toàn là đau khổ, vậy thì việc gì lại để nó sinh ra.”



Cuối cùng, bọn họ đã đi tới bệnh viện.



Nhưng bệnh viện này chẳng qua là một bệnh viện nhỏ ở tuyến huyện, anh thực lòng không yên tâm về trình độ và điều kiện ở bệnh viện này, sợ cô sẽ gặp bất trắc gì.



Nhưng cô lại bình tĩnh ngồi ở đó, không hề có một chút sợ hãi, nhưng chỉ có anh mới hiểu, đó là biểu hiện của sự tuyệt vọng hoàn toàn.



Anh thực sự không hi vọng, cô cứ héo hon đi từng ngày thế này, anh hi vọng cô sẽ vui vẻ để tiếp tục sống.



Kể cả, người ở bên cạnh cô mãi mãi không thể là anh, anh cũng nguyện đứng ở một nơi xa, chúc phúc cho cô.



Anh không thể tiếp tục nhìn cô thế này nữa, đột nhiên anh đứng lên, nắm lấy tay cô, kéo ra ngoài.



“Dĩ Muội, đi theo anh, anh đưa em đi tìm Tần Hàm Dịch.”



Diệp Dĩ Muội đột nhiên giật mình khi nghe thấy câu nói đó, cô cùng lực giằng tay mình ra: “Bỏ em ra



Cô khó khăn lắm mới nhẫn tâm đi vào bệnh viện này, cô không thể rời đi, cô sợ khi cô ra khỏi cánh cửa đó cô sẽ hối hận.



Cô không thể giữ lại đứa trẻ này, đây là đứa trẻ không được mong đợi....



Lúc này, khuôn mặt cô đã ướt đẫm nước mắt, miệng cô không ngừng lẩm bẩm: “Con à, mẹ xin lỗi con!”