Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 190 : Chỉ trích

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Hứa An Ca đáp lại sự phản ứng của Vệ Ngấn cũng là một khuôn mặt hết sức ngạc nhiên, dường như anh cũng không hề biết trước về việc này.



Anh từ phía dưới bàn, đưa tay ra nắm lấy tay Vệ Ngấn, dùng ánh mắt như muốn nói với cô: “Đừng lo lắng.”



Chỉ là, sao cô có thể không lo lắng? Mối quan hệ của bọn họ vốn đã đủ phức tạp rồi, nếu bây giờ bọn họ đưa tin kết hôn ra cô không tưởng tượng ra được sẽ xảy ra chuyện gì.



Nói cho cùng, cô vẫn là người hiểu Tần Hàm Dịch, cô lo lắng anh nghe được tin này nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.



Lời của Hà Nghị đã làm cho đám phóng viên như đàn ong vỡ tổ, rõ ràng quy định là không được nhắc tới việc riêng, bây giờ lại công bố tin tức cá nhân thế này, nhất thời tất cả mọi người đều không hiểu, cuộc họp báo này rốt cuộc mục đích là gì.



“Được rồi, buổi họp báo đến đây kết thúc.” Lúc này Hứa An Ca đứng lên, kéo tay Vệ Ngấn rời khỏi hội trường.



Hà Nghị cũng không quan tâm nhiều lắm tới hành động của anh, anh ta cũng đứng lên, liếc mắt ra hiệu cho bảo an hãy ngăn đám phóng viên lại.



Rất rõ ràng, bảo an của hội trường làm việc rất tốt, những phóng viên đó không một ai là có thể lọt qua tay bọn họ và tiếp cận lại gần Vệ Ngấn và Hứa An Ca.



Ba người vội vàng đi vào thang máy, vừa bước vào Hứa An Ca đã lên tiếng chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Rất xin lỗi Hứa thiếu gia, đây là ý của chủ tịch hội đồng quản trị, tôi không tiện nói nhiều.” Thái độ của Hà Nghị rất thờ ơ, không hề có một phản ứng thừa thãi nào trước sự phản ứng phẫn nộ của Hứa An Ca.



Hứa An Ca nhìn anh ta gật đầu lia lại, đột nhiên gầm lên: “Sao anh lại không biết chứ?”



Hứa An Ca vội vàng kéo tay anh lại, bây giờ cô đang rất đau đầu, cô không hi vọng xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.



“An Ca, thôi bỏ đi, có việc gì thì chúng ta quay về từ từ thương lượng.”



Hà Nghị chỉ là giám đốc công quan, chẳng qua là nghe mệnh lệnh người khác, làm khó anh ta thì cũng có được gì!



Lúc này Hứa An Ca mới bình tĩnh lại, rồi, thang máy đột nhiên yên tĩnh tới mức kì lạ.



Cũng may, rất nhanh sau đó, thang máy đã xuống tới tầng hầm.



Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, người đứng trước cửa thang máy làm cho những người ở trong thang máy đều giật mình.



Chỉ thấy Tần Hàm Dịch đứng trước cửa thang máy với khuôn mặt u ám và đang nhìn chằm chằm bọn họ.



Và lúc này, anh không hề đeo khẩu trang, những vết sẹo chằng chịt trên mặt thực sự rất đáng sợ.



Sau khi đơ người ra, Vệ Ngấn quay đầu sang nói với Hứa An Ca: “Anh ở đây đợi em.”



Hứa An Ca lập tức kéo tay cô lại, anh không hi vọng cô rời xa mình.



Vệ Ngấn nhìn anh khẽ mỉm cười rồi rút tay mình ra khỏi tay anh sau đó bước ra ngoài thang máy.



Tần Hàm Dịch thấy cô đi ra, anh quay người bước đi, cô bèn lặng lẽ đi theo phía sau anh.
“Anh có thể làm Hứa An Ca, không để Tiểu Lạc Lạc phải đối mặt với hiện thực.” anh nói cho cô về suy nghĩ của mình, chỉ vì muốn giữ cô lại, thậm chí ngay đến cả sự tôn nghiêm của đàn ông anh cũng đã quên đi rồi.



Trải qua sự sống chết bao nhiêu lần anh đã đều vượt qua, một điều duy nhất anh không thể chấp nhận được đó là đánh mất cô một lần nữa.



Thế nhưng, anh không biết, mặc kệ anh nỗ lực bao nhiêu thì cô cũng sẽ không thử một lần nữa, cô sợ lần ly biệt tiếp theo sẽ làm cho cô không sống nổi.....



“Tần Hàm Dịch, anh không phải là Hứa An Ca thì tại sao anh phải làm Hứa An Ca?” con tim Vệ Ngấn rất đau, cô biết, anh có thể đưa ra sự nhượng bộ như vậy thì thật sự không dễ dàng chút nào, anh đã phải từ bỏ sự tôn nghiêm của mình ra sao.



Thế nhưng, cô không dám để bản thân mình động lòng một lần nữa, cô sợ có một ngày, anh sẽ dùng ánh mắt đầy sự thù hận để nhìn cô, nói rằng cả đời này sẽ không tha thứ cho một kẻ lừa đảo như cô.



Lần trước, cô đã cố tình muốn che giấu đi, thế nhưng cuối cùng ông trời vẫn không để cho bọn họ ở bên nhau, có lẽ đây chính là báo ứng.



“Nó là con trai anh, em bảo anh phải làm sao khi phải nghe nó gọi người đàn ông khác là ba?” Tần Hàm Dịch bực dọc gầm lên.



Rốt cuộc anh phải làm thế nào, cô mới động lòng? Lẽ nào, con tim cô lại thực sự sắt đá như vậy?



“Em xin lỗi.”



Thân làm mẹ, cô đương nhiên hiểu nỗi đau của người làm cha như Tần Hàm Dịch, nhưng cô cũng không giúp nổi anh điều gì, chỉ có thể nói một câu xin lỗi với anh.



“Tần Hàm Dịch, em xin lỗi.” Vệ Ngấn đau khổ nhắm mặt lại, đầu óc cô suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ có thể nói ra một câu đó thôi.



Cho dù anh đã phụ cô cô cũng vẫn hiểu được tâm trạng và sự đau khổ của anh lúc này.



“Dĩ Muội, khi em để cho Tiểu Lạc Lạc gọi Hứa An Ca là ba em chưa từng nghĩ tới anh à? Rốt cuộc anh được coi là gì? Lẽ nào, tình cảm của em đối với anh nó nhạt tới mức vừa quay người bước đi là đã quên rồi à?” lúc này Tần Hàm Dịch đang quá kích động mà nhất thời anh đã nói ra những lời dường như bộc phát.



Thực ra, trong lòng anh không hề trách cô, anh biết đó đều là lỗi của bản thân mình.



Nhưng, con người khi đã quá đau thì sẽ giống như một cái gai nhọn.



Vệ Ngấn nghe lời chỉ trích của Tần Hàm Dịch, con tim cô như bị ai đó bóp ngẹt lại.



Thế nào được gọi là tình cảm của cô nhạt tới mức quay người bước đi là quên rồi?



Vậy thì có ai biết được rằng cô đã sinh Tiểu Lạc Lạc ra khi con tim cô bị tổn thương thế nào?



Lẽ nào, anh quên rồi, năm năm trước và năm năm sau, rốt cuộc cô đã phải chịu những tổn thương thế nào?



Vệ Ngấn đột nhiên đứng lên, cầm cốc nước trên bàn hất vào mặt anh.



“Tần Hàm Dịch, anh là một kẻ phản bội tình cảm, không có tư cách gì để đánh giá tình cảm của em.” Vệ Ngấn bị lời nói của Tần Hàm Dịch làm cho tức giận, cô trừng mắt lên nhìn anh, khi dõng dạc nói ra câu nói đó, điện thoại của Vệ Ngấn đột nhiên đổ chuông.



Cô cầm lấy điện thoại vẫn trong trạng thái tức giận, vốn tưởng rằng là Hứa An Ca gọi cho mình, nhưng tới khi nhìn vào màn hình điện thoại cô liền đơ người ra.