Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 85 : Làm phiền rồi
Ngày đăng: 16:45 27/05/20
Editor: Xám
Kết quả của việc Diêu Hữu Thiên trằn trọc trở mình cả một buổi tối là cô lại không ngủ ngon.
Sáng sớm thức dậy, kèm theo hai vành mắt đen.
Đi ra phòng khách phát hiện Cố Thừa Diệu đã dậy từ lâu, đang đọc báo.
Người giúp việc theo giờ đã đến, mang bữa sáng tới, bày lên bàn ăn.
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên,thoáng chốc trong mắt có vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã không nhìn lung tung nữa, tiếp tục công việc trên tay.
,
"Tiên sinh, cậu có thể dùng bữa sáng rồi."
Cố Thừa Diệu gấp tờ báo lại, lúc đi ngang qua Diêu Hữu Thiên đã nhìn cô một cái, đi thẳng ra ăn bữa sáng.
Diêu Hữu Thiên tương đối tự giác, đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống. Bưng một ly sữa tươi lên uống.
Cố Thừa Diệu thản nhiên nhìn cô một cái, tiếp tục ăn.
Diêu Hữu Thiên phát hiện ra, động tác ăn của Cố Thừa Diệu rất tao nhã.
,
Thật ra đã từng cùng Cố Thừa Diệu ăn vài bữa cơm.
Cho dù Diêu Hữu Thiên không tình nguyện, cũng phải thừa nhận, nề nếp của nhà họ Cố cực kỳ tốt, không chỉ Cố Tĩnh Đình, mà còn cả Cố Thừa Diệu.
Giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã. Cho dù có lúc Cố Thừa Diệu độc miệng, vẻ mặt nhìn cô lại mang theo khinh thường.
Nhưng không thể che giấu khí chất quý công tử mơ hồ lộ ra từ người anh chút nào.
Yên bình ăn xong bữa sáng, Cố Thừa Diệu quay về phòng thay quần áo ở nhà ra.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy anh mặc một bộ đồ thể thao, có chút khó hiểu: "Hôm nay anh không đi làm sao?"
Anh ta muốn đi đâu?
Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc cô một cái: "Cô sắp đi làm à? Tôi đưa cô đi."
Diêu Hữu Thiên lại không có xe, Cố Thừa Diệu đến thành phố Y mới phát hiện ra.
Cô không có xe, đi đâu cũng gọi taxi.
,
Mà những người khác ở nhà họ Diêu đều tự mình lái xe.
"Anh không đi làm à?" Ánh mắt Diêu Hữu Thiên dừng ở bộ đồ thể thao trên người anh.
Khác với vẻ tuấn dật khi anh mặc âu phục giày da, bộ trang phục này của Cố Thừa Diệu nhìn soái khí ngời khoài hơn một chút.
Nhìn hơi giống cậu trai nhà bên*.
*Cậu trai nhà bên: ý chỉ thiếu niên trẻ tuổi khiến người ta có cảm giác gần gũi, giống như hàng xóm cách vách.
Quả nhiên là cây mắc áo, cho dù mặc bộ trang phục nào, cũng rất ưa nhìn.
Diêu Hữu Thiên chỗ trước mặt rõ ràng đã sạch sẽ hơn nhiều, khóe môi đột nhiên cong lên.
Cảnh tượng này thật sự khiến cô rất xúc động.
Cô vẫn nhớ ——
,
"Két" một tiếng, vào lúc này cánh cửa gỗ cũ nát bị người khác mở ra.
Vẻ mặt bà Đinh vẫn u ám như cũ, đứng ở cửa.
"Ăn cơm đi."
Bỏ lại câu này, cũng không nhìn hai người Cố Thừa Diệu, đi thẳng vào phòng.
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái, lại nhìn cánh cửa gỗ mở rộng kia một cái: "Bà ấy đang nói với chúng ta sao?"
,
Cố Thừa Diệu không để ý đến Diêu Hữu Thiên, mà đi thẳng vào cửa.
Anh rửa tay sạch sẽ, đứng ở đó nhìn một cái.
Trên chiếc bàn cũ nát bày hai đĩa cải xanh.
Cơm đang bốc hơi nóng trong nồi cơm điện đã mất màu sắc ban đầu.
,
Bên cạnh đặt ba bộ bát đũa, toàn bộ bát không giống nhau, có hai cái còn sứt miệng.
Bên bàn là ba chiếc ghế khác nhau, đều đã tróc sơn, không nhìn ra màu gốc nữa.
Cố Thừa Diệu đứng đó không nhúc nhích. Diêu Hữu Thiên đã rửa tay, cũng đứng ở đó
Nhìn cảnh tượng trước mắt là đã hiểu có chuyện gì, có điều ——
,
Bà Đinh đã múc món cuối cùng, một bát đậu cô-ve xào ra.
Nhìn thấy hai người đều đứng yên bất động, hừ một tiếng.
"Nếu chê khó ăn thì đi đi, cút ra ngoài cho tôi."
Lúc bà Đinh nói, hoàn toàn không nhìn hai người, dọn món ăn xong liền xới cho mình một bát cơm, bắt đầu ăn.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Cô tuyệt đối không tin Cố Thừa Diệu có thể nuốt trôi loại thức ăn này.
Những món đó có hơi cháy, màu sắc của ba chiếc bát lại xám xịt như vậy.
Mặc dù cô tiếp xúc với Cố Thừa Diệu không nhiều lắm, nhưng biết anh là người rất chú trọng lịch sự.
Sao có thể ăn thức ăn thế này?