Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 84 : Không được nghĩ nữa

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Thành phố Y kề biển.



Gió biển đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua. Mang theo cảm giác mát mẻ.



Cố Thừa Diệu lấy quà ra, xách ở trên tay, đứng thẳng người lên mới phát hiện Diêu Hữu Thiên vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.



Có chút khó hiểu nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt giống như ngây ngốc của cô.



"Sao thế?"



Diêu Hữu Thiên lắc đầu, xách túi lớn túi nhỏ mà mình mua ra ngoài, sau đó đóng cửa xe lại.



,



"Vào thôi."



Cố Thừa Diệu không lên tiếng, theo Diêu Hữu Thiên đi vào.



Tuyên Tĩnh Ngôn đã sớm biết hai người sắp tới, nhanh chóng đón tiếp.



Thấy đồ trên tay hai người, trong mắt bà là vẻ lạnh nhạt.



"Người đến là tốt rồi, còn mang đồ làm gì."



Nói thì nói thế, nhưng khi bà nhận đồ, trên mặt lại không có chút ý cười nào. Hình như có phần không vừa lòng với Cố Thừa Diệu.



,



Cố Thừa Diệu tương đối bình tĩnh khom người xuống: "Cũng không biết ba mẹ thích gì. Ba mẹ đừng chê là được rồi."



"Được được được." Tuyên Tĩnh Ngôn đáp lại một câu, bảo người chuyển đồ vào cửa.



Diêu Hữu Quyền ngồi trên sofa nhìn thấy Cố Thừa Diệu đi vào không hề đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu, coi như chào hỏi.



Lúc kết hôn, Cố Thừa Diệu đã từng gặp một lần, có điều không nhớ rõ lắm.



Ba ngày sau lại mặt*, mặc dù Cố Thừa Diệu đã đi cùng Diêu Hữu Thiên, nhưng Diêu Hữu Thế và Diêu Hữu Quyền đã trở về thành phố Y trước.



*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.



Bây giờ mới coi như chính thức gặp mặt Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế.



Không giống với Diêu Hữu Quốc gương mặt chữ quốc, vẻ mặt cương nghị, Diêu Hữu Gia lập dị vừa nhìn đã thấy rõ là người trẻ trung đầy nghệ thuật. 



Nhìn Diêu Hữu Quyền ôn tồn lễ độ hơn nhiều.



,



Giống như Diêu Hữu Thiên, dáng dấp có vài phần giống với Tuyên Tĩnh Ngôn.



Anh là bác sĩ ngoại khoa, thậm chí Cố Thừa Diệu có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng truyền ra từ người anh.



"Anh ba." Thời gian Diêu Hữu Thiên quay về cũng đã rất lâu rồi. Có điều anh ba là người bận nhất trong số mấy người, số lần cô gặp anh thật sự không nhiều: "Hôm nay không có ca phẫu thuật sao?"



"Có." Giọng nói của Diêu Hữu Quyền giống như con người anh. Ôn hòa, bình thản. Giọng điệu cũng thản nhiên: "Vừa mới làm xong một buổi phẫu thuật, bệnh viện cho anh nghỉ ngơi hai ngày."



Buổi phẫu thuật đó khiến anh bận bịu tròn chín tiếng, lại không được nghỉ chút nào.



,



"Anh vất vả rồi." Diêu Hữu Thiên biết rất rõ công việc của Diêu Hữu Quyền bận đến mức nào: "Anh tư đâu ạ?"



"Vẽ phác thảo ở trên lầu." Diêu Hữu Quyền thản nhiên lên tiếng: "Vừa nãy nó xem TV được một chút, đột nhiên nhảy dựng lên nói có linh cảm. Phi như bay lên rồi."



Diêu Hữu Thiên gật đầu, đã quen với loại hứng thú đó của Diêu Hữu Thế từ lâu rồi.



Anh là họa sĩ truyện tranh, thỉnh thoảng khi đầu óc có linh cảm, cho dù là đang ăn cơm, đi ngủ hay là đi vệ sinh, đều có năng lực kết thúc ngay lập tức. Dùng thời gian nhanh nhất để vẽ lại.



Điểm này cực kỳ giống anh hai Diêu Hữu Gia.



,



Cố Thừa Diệu đi vào, lên tiếng chào hỏi Diêu Hữu Quyền, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn, nghe Diêu Hữu Thiên nói chuyện phiếm.



Cũng vào lúc này mới biết, thì ra là người anh vợ thứ ba là một bác sĩ. Mà người anh vợ thứ tư là một họa sĩ truyện tranh ——



Trước đây anh thật sự không biết.



Tuyên Tĩnh Ngôn cho người bưng trà bánh và cả hoa quả ra.



Thái độ rất khách sáo, lại không có sự vui vẻ như lần cử hành hôn lễ ở Bắc Đô.



,
Từ lúc nào Cố Thừa Diệu quan tâm như vậy?



Chẳng những giúp cô dọn nhà, còn giúp cô xách hành lý?



Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu chậm rãi bước vào thang máy, không có nét mặt vui mừng nào, chỉ cảm thấy hơi sợ.



Không phải là hôm nay anh ta bị ba mẹ cô nói cho choáng váng rồi đấy chứ?



...........................................



Diêu Hữu Thiên nằm ở trên giường, hơi khó ngủ.



Cách một bức tường là nơi Cố Thừa Diệu ngủ. Thời gian đã khá muộn rồi, không biết bây giờ anh ta đã ngủ chưa.



,



Vốn dĩ cô nghĩ, trở lại thành phố Y rồi, ngoài chuyện công việc ra, không cần phải gặp mặt Cố Thừa Diệu nữa.



Nhưng lại quên mất, ba mẹ mình cũng ở đây.



,



Cuộc hôn nhân này, là một kế tùy cơ ứng biến.



Cô không tình nguyện, Cố Thừa Diệu cũng vậy.



Thậm chí hiện giờ Cố Thừa Diệu còn đang tìm cô gái kia.



Trong lòng cô hiểu rõ, ngày Cố Thừa Diệu tìm được cô gái kia chính là ngày bọn họ ly hôn.



Nếu như là trước khi kết hôn, thậm chí là trước khi về thành phố Y, cô đều hi vọng Cố Thừa Diệu nhanh chóng tìm được cô gái kia một chút.



Cô có thể ly hôn với Cố Thừa Diệu.



,



Nhưng tình hình trước mắt lại có chút phức tạp.



Bọn họ đã trở về thành phố Y, hơn nữa mặc dù hôm nay ba mẹ chỉ trích Cố Thừa Diệu, nhưng vẫn rất hài lòng với anh.



Nếu không ba cũng sẽ không tự mình xuống bếp.



Vào lúc này. Nếu như cô nói muốn ly hôn.



Tạm thời không nói đến chuyện hợp tác giữa hai nhà, ít nhất ải của ba mẹ đã rất khó giải quyết ổn thỏa rồi.



Chuyện phát triển tới ngày hôm nay, thật sự đã có chút giống với thế cưỡi trên lưng cọp rồi.



,



Diêu Hữu Thiên càng nghĩ càng không ngủ được, trằn trọc trở mình.



Lại nghĩ tới hành động hôm nay của Cố Thừa Diệu.



Cô nói anh không hiểu lễ nghĩa, anh lại mua xong quà tặng từ trước.



Lúc ba mẹ chỉ trích anh, anh cũng không sẵng giọng như với cô.



Cô còn tưởng rằng, với cá tính của anh, cho dù không vỗ bàn phản bác, cũng sẽ sầm mặt.



,



Đâu ngờ lại không có gì hết. Thái độ nghe ba mẹ giáo huấn tương đối tốt.



Thậm chí trong mắt không có vẻ không vui nào.



Anh còn giúp mình dọn nhà, xách đồ.



Xoay người lại, nhìn bóng đêm âm u bên ngoài cửa sổ.



“Như vậy xem ra, người đó cũng không tệ như thế."



Diêu Hữu Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó lại lắc lắc đầu.



,



Cô đang nghĩ gì vậy chứ. Anh ta có tệ hay không thì liên quan gì đến cô?



Lúc này mới phát hiện ra mình nằm trên giường ngủ lâu như vậy rồi, suy nghĩ lại luôn xoay quanh Cố Thừa Diệu.



Không thể nghĩ nữa. Không được nghĩ nữa.



Ngủ thôi. Ngủ thôi.