Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 83 : Bằng phẳng thế này, thật hiếm thấy
Ngày đăng: 16:45 27/05/20
Editor: Xám
Mỗi lần Cố Thừa Diệu gặp Diêu Hữu Thiên, bầu không khí đều rất không được hòa hợp.
Không phải giương cung bạt kiếm, thì chính là châm chọc khiêu khích.
Từ trước đến giờ hai người không hợp nhau. Sao anh lại để ý Diêu Hữu Thiên có dáng vẻ thế nào, có biểu cảm gì?
,
Chỉ là vẻ mặt của Diêu Hữu Thiên trước mặt, thật sự biến đổi rất nhanh.
Kinh ngạc ban đầu, đến khó xử phía sau, rồi lại đến xấu hổ, cuối cùng là vẻ giận tái nhuộm lên mặt.
Oán trách khi ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
Còn có một tiếng: “Lưu manh” không giống chỉ trích kia.
Mặc dù người rất nhếch nhác, nhưng lại mất đi vài phần đoan trang, thêm một chút hoạt bát.
,
Nhất thời, Cố Thừa Diệu lại nhìn đến ngây người.
Không nhìn ra người phụ nữ này còn có mặt đáng yêu như vậy?
Tầm mắt không dịch đi, Diêu Hữu Thiên càng cảm nhận được ánh mắt của Cố Thừa Diệu đang dừng ở trước ngực mình.
"Anh còn nhìn nữa."
Cố Thừa Diệu thu ánh mắt về, không tự nhiên lắm hắng giọng một cái, vẻ mặt đầy phòng bị của Diêu Hữu Thiên khiến anh không khỏi có chút khó chịu.
Anh nhìn thì làm sao? Cô còn là vợ của anh đấy.
,
Cười lạnh, ý cười mỉa mai đã tràn ra khóe môi: "Quả thật là muốn nhìn một chút, bằng phẳng thế này, thật đúng là hiếm thấy."
Bỏ lại câu này, anh quay người đi đến chỗ mình đậu xe.
Khi nãy nhất định là anh điên rồi, nên mới cảm thấy người phụ nữ kia đáng yêu.
Để lại Diêu Hữu Thiên há miệng ra rồi lại ngậm vào, ngậm vào rồi lại há ra. Cuối cùng nhìn xuống ngực mình.
Phẳng? Chỗ nào của cô phẳng? Chỗ nào phẳng chứ?
...........................................
Khi đến Diêu Hữu Thiên đi xe taxi. Bây giờ đương nhiên là ngồi xe của Cố Thừa Diệu đi về.
Cố Thừa Diêu đưa cô về thẳng nhà.
Bởi vì Cố Thừa Diệu nói bóng gió ngực cô. Trong lòng Diêu Hữu Thiên bất ngờ, dọc đường không hề nói chuyện với Cố Thừa Diệu.
Đến nơi rồi mới biết mình đã về nhà anh.
,
Diêu Hữu Thiên vừa vào cửa, đã xông vào phòng tắm, cho dù vừa rồi trên đường đã dùng khăn lông lau qua một chút, cô cũng thật sự không chịu được cái mùi trên người mình.
Lúc cô đi tắm, di động của Cố Thừa Diệu reo lên.
,
Ở bên kia điện thoại là Lý Sinh. Cố Thừa Diệu vẫn không hề từ bỏ việc tìm kiếm Bạch Yên Nhiên.
Cúp điện thoại, Cố Thừa Diệu đã thay giày xong, nhìn dáng vẻ giống như sắp đi ra ngoài.
Diêu Hữu Thiên đứng lên: "Cố Thừa Diệu."
Động tác mở cửa của Cố Thừa Diệu ngừng lại một chút, xoay người lại nhíu mày nhìn Diêu Hữu Thiên.
"Tôi... Mẹ tôi bảo tôi đưa anh về nhà tôi ăn cơm."
,
Đến nhà họ Diêu?
Cố Thừa Diệu híp mắt, không hề lên tiếng.
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, vốn dĩ anh vừa đến thành phố Y đã phải đi thăm bố mẹ tôi. Anh ——"
Diêu Hữu Thiên nói câu này, có chút ý chỉ trích ở bên trong.
Người con rể Cố Thừa Diệu này thật sự không hề để tâm.
,
"Biết rồi." Cố Thừa Diệu nhìn đồng hồ: "Tôi có chút chuyện phải ra ngoài xử lý một lát. Năm giờ tôi đến đón cô, từ đây đến chỗ bố mẹ cô, nửa tiếng hẳn là đủ rồi chứ?"
Diêu Hữu Thiên gật đầu: "Đủ rồi."
Cố Thừa Diệu cũng không nói nhiều, đi thẳng.
Sau khi anh đi, Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra. Người này không hiểu lễ nghĩa như vậy.
Cũng không nên tay không đến nhà mới phải.
Mặc dù ba mẹ chỉ cần nhìn thấy bọn họ là đã rất vui rồi, nhưng là lần đầu tiên đến nhà, dù sao mang theo chút quà tặng mới đúng.
,
Nghĩ như thế, Diêu Hữu Thiên cũng không ở lại thêm nữa, nhanh chóng ra ngoài.
Năm giờ kém mười lăm phút. Lúc Diêu Hữu Thiên xách túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở dưới nhà, xe của Cố Thừa Diệu vừa vặn dừng lại.
Thấy túi lớn túi nhỏ trên tay Diêu Hữu Thiên, hơi cau mày.
"Cô chuyển nhà rồi à?" Hành động nhanh vậy?
,
Diêu Hữu Thiên liếc mắt một cái, lười so đó với người không có lễ nghĩa này.
"Mở cửa xe ra đi." Lúc Diêu Hữu Thiên nói, thản nhiên giải thích một câu: "Mua quà cho ba mẹ tôi."
Cố Thừa Diệu thản nhiên nhìn lướt qua túi trên tay cô, cũng không nói gì, mở cửa xe ghế sau ra cho cô, để cô xách đồ vào trong.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới thấy, ghế sau đã đặt vài chiếc hộp bọc lại cực đẹp.
Có chút khó hiểu nhìn Cố Thừa Diệu một cái, anh cũng không lên tiếng.
Chờ hai người đến nhà họ Diêu rồi, xe dừng ở cửa biệt thự nhà họ Diêu.
Diêu Hữu Thiên mới biết, đồ Cố Thừa Diệu đặt ở ghế sau là quà anh mua.
,
Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự vô cùng kinh ngạc, đứng ở bên cạnh xe nhìn Cố Thừa Diệu, hồi lâu cũng không biết phải nói gì.