Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 82 : Anh cố ý (2)

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Diêu Hữu Thiên đâu đề phòng được bà chỉ vung túi lên một chút, mà lại thật sự ra tay.



Thân thể nhanh chóng chạy ra bên ngoài, nhưng vẫn trúng vài cái.



Mặc dù những chiếc chai nhựa kia đập lên người không đau lắm, nhưng vỏ lon cắt lên người lại đau đớn hơn nhiều.



Điều quan trọng nhất là, những thứ phế phẩm kia là bà Đinh vừa mới nhặt về, rất nhiều thứ bên trong vẫn chứa đồ uống còn sót lại.



,



Diêu Hữu Thiên chịu đựng được cơn đau bị chai nhựa đập vào người, nhưng không tránh được chất lỏng trong những chiếc chai đó vẩy lên người cô.



Trong nháy mắt, những chất lỏng đó đã làm ướt trang phục của cô không ít.



Quần áo ẩm ướt, tóc tai rối loạn, hiện giờ nhìn cô cả người nhếch nhác.



Cho dù là vậy, Diêu Hữu Thiên vẫn không chịu bỏ thuyết phục bà Đinh: "Bà Đinh, xin bà tin tưởng chúng cháu, xí nghiệp Chính Phát của chúng cháu là công ty chính quy, tuyệt đối sẽ không để bà ——"



,



Cô vừa nói vừa tránh ra bên ngoài, người rời khỏi phòng.



"Ầm." một tiếng. Bà Đinh đã đóng cửa lại, mặc dù cửa không có khóa, nhưng bên trong lại có then cửa.



"Bà Đinh ——"



Diêu Hữu Thiên liếc nhìn người mình, thật sự không ngờ, hôm nay đến đây lại có kết quả này.



Cô vừa quay người lại, đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng ở chỗ cách cô không xa.



Con ngươi trầm tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng nào.



,



Chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, đã tiết lộ tâm trạng tốt của anh lúc này.



Diêu Hữu Thiên không ngờ, mình lại để Cố Thừa Diệu nhìn thấy mặt nhếch nhác này của bản thân.



Hai lọn tóc buông xuống trước trán, phía trên còn chảy nhỏ giọt chất lỏng trong chiếc chai vừa rồi để lại.



Quần áo ẩm ướt, dính vào người, những thức uống kia vốn có đường ở bên trong, điều này khiến sự dính bẩn càng thêm khó chịu.



,



Diêu Hữu Thiên nhìn cả người mình nhếch nhác, lại nhìn Cố Thừa Diệu vẫn mặc chiếc áo sơ mi buổi sáng, vô cùng tùy ý đứng đó, trong mắt lộ vẻ xem kịch vui.



Cho dù bình thường cô không đối phó với Cố Thừa Diệu, nhưng lúc này lại thật sự có chút tức giận.




Diêu Hữu Thiên theo ánh mắt của anh nhìn lên người mình, không nhìn thì còn tốt, vừa nhìn, màu đỏ khó khăn lắm mới tiêu tan bớt đã lại hiện lên đầy mặt.



Vừa rồi cô trốn tránh rất chật vật, nhưng rõ ràng cho thấy bà Đinh là một cao thủ.



Đập rất chuẩn xác. Diêu Hữu Thiên trúng mấy lần, đương nhiên trên người cũng dính không ít chất lỏng.



,



Hôm nay cô mặc áo sơ mi chiffon màu trắng, cộng thêm quần dài màu đen.



Bị những chất lỏng kia dính lên. Áo sơ mi ướt hơn phân nửa, màu sắc trở nên rất quái dị thì không nói.



Vải chiffon vừa ướt, đã dính sát vào người.



Lúc này có thể nhìn thấy rất rõ nội y cô mặc bên trong.



Diêu Hữu Thiên chú ý đến ánh mắt của Cố Thừa Diệu, mặt nóng lên.



Không chút nghĩ ngợi cầm túi xách che ở trước người, đồng thời không quên ngẩng đầu, oán hận trừng Cố Thừa Diệu một cái: "Lưu manh."



................................................



Lời tác giả:



【 Màn kịch nhỏ 】



Thiên Thiên: Cặn bã họ Cố giở trò. Tôi kháng nghị.



Má Nguyệt (tác giả): Kháng nghị vô ích thôi. Cái có thể làm hay không thể làm đều đã làm rồi. Bây giờ chỉ nhìn mà thôi. Có gì đâu?



Thiên Thiên: Tôi, tôi không phục. Tôi muốn trả thù.



Má Nguyệt: Không sao, cô tha hồ ăn đậu hũ* của cặn bã họ Cố. Muốn ăn thế nào thì cứ ăn như thế.



*Ăn đậu hũ: trêu chọc, đừa giỡn người đẹp.



Thiên Thiên: Cô có tiết tháo* không?



*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục.



Má Nguyệt xua tay: Loại tiết tháo gì đó còn không đáng ba phần tiền một cân*. Không nên thảo luận với tôi về tiết tháo. Mẹ đẻ không có đâu, cô hiểu không?



*1 cân Trung Quốc = ½ kg.



Thiên Thiên:.... 



(Hết chương 82)