Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 92 : Vô cùng hưởng thụ

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: vuhongnhung87



Đám phóng viên kia động tác còn nhanh hơn cả những người công nhân, nhanh chân  chặn ngay trước mặt của Diêu Hữu Thiên, từng chiếc micro giơ lên ngay miệng cô, hỏi một loạt những câu hỏi không chút khách khí.



“ Cho hỏi cô là người phụ trách của công trình này phải không?”



“ Cho hỏi là do thi công của các cô không hợp lý nên mới gây ra thiệt hại phải không?”



“ Cho hỏi nguyên nhân của tai nạn là do các cô giám sát không chặt chẽ phải không?



“ Cho hỏi nguyên nhân hỏa hoạn là do vấn đề về chất lượng công trình phải không?”



Diêu Hữu Thiên nhìn đám phóng viên trước mặt. Trời tháng bảy, thời tiết vô cùng oi bức.



Ánh nắng chiếu lên trên người, cho dù đưng yên tại chỗ cũng khiến toàn thân đầy mồ hôi.



Trời rất nóng, nhưng điều khiến trong lòng bốc lửa lại là đám phóng viên này.



Diêu Hữu Thiên quá hiểu rằng, phòng viên hiện nay chỉ cần một ít tin tức thì sẽ phóng đại lên rất nhiều, ước gì toàn bộ thế giới đều được biết.



Đặc biệt là bây giờ, lợi ích của người dân lao động một khi gặp phải tổn hại, mọi người sẽ hưng phấn y như ngửi được mùi vị hấp dẫn gì vậy.



Đối với loại chuyện này, Diêu Hữu Thần mặc dù hiểu rõ nhưng cũng không thể mặc kệ sự việc tiếp tục diễn biến như vậy.



Hơi nhíu mày, nhìn về đám phóng viên trước mặt, biểu cảm của Diêu Hữu Thần bình tĩnh hơn như chưa từng có: “ Mọi người vui lòng tránh đường trước được không? Hiện tại nguyên nhân của sự cố vẫn còn chưa điều tra rõ, đợi sau khi chúng tôi tìm ra nguyên nhân, nhất định sẽ trả lời cho toàn bộ công chúng được biết.” 



“ Còn về việc các anh nói là giám sát không chặt chẽ, thì nguyên nhân của vụ việc còn chưa làm rõ, sao có thể cho rằng giám sát không chặt chẽ chứ? Đương nhiên, nếu là lỗi của chúng tôi, thì chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”



“ Nhưng nếu không phải là lỗi của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ công ty nào đã làm hại chúng tôi cũng như gây ảnh hưởng tới tiến độ của công trình.”



Nói xong câu này, cô không thèm nhìn đến phản ứng của đám phóng viên, mà đi thẳng vào trong bệnh viện.



Nhìn thấy một trong những người công nhân, giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc: “ Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại có hỏa hoạn?”



“ Chúng tôi cũng không biết nữa.” Một người công nhân lắc đầu: “ Có thể là chập điện.”



“ Có mấy người bị thương? Tình hình thế nào?”



“ Có nguy hiểm đến tính mạng không?”



Cô đem hết những gì muốn biết về tình hình hiện tại hỏi một lượt, sắp xếp công nhân xong xuôi rồi để bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước.



Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra, lại gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu một lần nữa.



Điện thoại vẫn không liên lạc được, gọi không được thì thôi vậy, Diêu Hữu Thần cũng không thèm quan tâm đến người đàn ông đấy nữa.



Đến thăm hai người bị thương tương đối nhẹ trong bệnh viện lại đợi người bị thương nặng nhất phẫu thuật xong.



Thật trùng hợp. Ca mổ này là Diêu Hữu Quyền thực hiện.



Thấy em gái nhà mình, anh gật đầu với cô: “ Ca mổ rất thành công, nhưng vì va chạm ở đầu, phải theo dõi thêm hai ngày. Còn nữa cổ chân do gãy xương trong lúc rơi xuống, cần nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục.”



“ Có để lại thương tật gì không?”



“Điều này rất khó nói trước được, vết thương trên đầu hiện tại như thế nào phải đợi tỉnh lại mới biết. Còn vết thương ở chân, động đến gân cốt thì cũng phải một trăm ngày, trong khi anh ta lại bị dập xương như vậy. Tối thiểu cũng phải dưỡng thương đến cả năm trời.”



“ Cảm ơn anh ba.”



“ Đừng có cảm ơn anh.” Mặc dù Diêu Hữu Quyền không quan tâm đến việc của công ty, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ mặc: “ Việc ở công trường, em phải xử lý ổn thỏa đấy. Nếu không chỉ cần sơ sảy một chút thôi, rất dễ xảy ra chuyện.”



Loại sự cố trong lúc làm việc này, anh làm trong bệnh viện cũng thấy nhiều rồi. Đôi co qua lại, người nhà bệnh nhân bám chặt không buông. Công ty cũng phải có trách nhiệm.



Các vụ tai nạn, không phân giai cấp, có lúc khiến người khác nhìn vào không biết phải làm thế nào.
Sống ở đây hơn hai tháng đây là lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên bước chân vào phòng của Cố Thừa Diệu.



Cũng đơn giản sạch sẽ như lúc ở Bắc Đô. Dù sao chỗ này lúc trước đã từng ở, màu sắc đối lập rất nhã nhặn.



Đồ nội thất đều là mới tinh, có điều đồ dùng trên giường vẫn không hề thay đổi, màu xanh đậm, vô thức khiến căn phòng lạnh lẽo đi nhiều.



Bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, phát hiện máy nước nóng ở đây không hỏng, vẫn còn tốt.



Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn thấy bồn tắm mát xa siêu rộng lập tức cắn lưỡi.



Cái tên Cố Thừa Diệu này thật là biết cách hưởng thụ.



Phòng của cô vẫn là tắm vòi hoa sen, còn phòng của anh ta lại có cả cái bồn tắm mát xa siêu rộng này.



Không chỉ có bồn tắm mát xa, bên cạnh còn đặt tinh dầu thư giãn.



Cái tên này thật biết cách hưởng thụ quá đi mất.



Diêu Hữu Thiên nhìn lọ tinh dầu có viết hoa oải hương, an thần, thư giãn….



Cô vừa vặn cần đến nó.



Cố Thừa Diệu, anh không có nhà, chắc sẽ không tính toán tôi hưởng thụ một chút chứ nhỉ?



Dù sao hôm nay tôi vì công ty mới mệt đến mức này đấy.



Nhỏ vài giọt tinh dầu vào bồn tắm, xả đầy nước nóng. Diêu Hữu Thiên bắt đầu cởi quần áo ngồi vào trong.



Trong lúc ngâm nước nóng, còn không quên thử nghiệm chức năng mát xa của bồn tắm…



Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại cảm nhận sự hưởng thụ này.



Dộ nóng của nước vừa vặn, lực mát xa của dòng nước cũng thích hợp. Mùi hương tinh dầu cũng rất hẹ nhàng, rất dễ ngửi…



Đúng lúc Cố Thừa Diệu vội vã trở về nhà, mở cửa phòng tắm bước vào, lại nhìn thấy nguyên một màn này.



………………………………………………………………



Lời tác giả: Canh một đêm nay



Mỗi lần mở đầu tôi rất lo lắng.



Cảm giác này không phải vì tôi sợ số lượng bài viết hay thành tích.



Mà là tôi luôn muốn đem câu chuyện trong đầu tôi dâng tặng cho mọi người bằng cách hay nhất.



Tôi luôn sợ bản thân viết không được tốt. Tôi luôn muốn cố gắng khiến mọi người thỏa mãn.



Có điều hiện thực chứng mình rằng tôi không phải là thần, tôi chỉ là người.



Vì vậy tôi chỉ có thể không ngừng cố gắng, không ngừng khiến bản thân viết tốt hơn nữa.



Còn về việc các bạn có thích hay không thì tôi không thể điều khiển được.



Câu chuyện này đối với Cố Thừa Diệu là một bài học trưởng thành, còn Diêu Hữu Thiên là nhật ký lột xác.



Tôi tin rằng tình yêu khiến con người ta trưởng thành.



HY vọng mọi người sẽ thích.



Cảm ơn sợ động viên của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.