Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 91 : Liếc mắt đưa tình

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: vuhongnhung87



Sắc mặt của Cố Thừa Diệu ngày càng khó coi, bàn tay đang giữ chặt tay cô của anh ngày càng dùng sức. Sải bước mạnh mẽ kéo Diêu Hữu Thiên ra khỏi góc rẽ, hướng về phía đại sảnh.



“ Cố Thừa Diệu, anh buông tôi ra.”



Bàn tay của cô bị anh nắm chặt đến nhói đau. Nhưng Cố Thừa Diệu coi như không hề nghe thấy.



Cũng không quay lại đại sảnh nữa, dù sao Cố Thừa Kỳ ở đấy. Những công việc chuẩn bị trước đó cũng đã làm xong hết rồi.



Những việc còn lại cũng không cần anh làm giùm nữa. Lôi thẳng Diêu Hữu Thiên về nhà.



Diêu Hữu Thiên ngồi trên xe, nhìn vào vết bầm tím trên cổ tay của mình. Hôm nay đúng là ngày đen đủi của bản thân. Đầu tiên cổ bị người ta bóp đỏ, tiếp đến là tay bị người ta siết tím.



Lũ đàn ông này dường như không một ai hiểu được thế nào là thương hoa tiếc ngọc thì phải.



Cố Thừa Diệu thì cô không hy vọng gì cả, nhưng người đàn ông dịu dàng  tao nhã, kiêu ngạo, thanh tú tuấn mỹ Triệu Bách Xuyên kia, lại cũng có lúc chơi xấu như vậy.



Còn nữa, trong điện thoại của anh ta có tấm hình đó…



Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, nghĩ xem làm cách nào khiến Triệu Bách Xuyên xóa tấm hình kia đi.



Ngay vào lúc này, xe được lái vào căn hộ của Cố Thừa Diệu. Cô bị Cố Thừa Diệu đưa lên lầu.



Bước vào phòng khách, Cố Thừa Diệu vứt chìa khóa xe lên chiếc tủ cạnh cửa mới quay người lại, đối diện trực tiếp với Diêu Hữu Thiên.



Tâm trạng lạnh nhạt của anh lan dần trong ánh mắt, cặp mắt sắc nhọn giống như đang truy tìm con mồi nhìn thẳng vào cô: “ Diêu Hữu Thiên! Cho dù cô không cam lòng, nhưng hiện nay cô vẫn đang là con dâu nhà họ Cố, vợ của Cố Thừa Diệu tôi. Cô muốn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác thì cũng mời cô vui lòng tìm một nơi mà người ta không phát hiện ra chứ.”



Giọng nói của anh kèm theo sự tức giận, những lời trách móc vừa vô lý lại vừa nhàm chán.



Lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác, không chút áy náy nào mà đem hết tội lỗi vô duyên vô cỡ đổ lên đầu cô.



Trong lòng anh, đánh dấu thêm những điểm xấu của bản thân.



Diêu Hữu Thiên lấy một hơi dài, đối mặt với Cố Thừa Diệu: “ Cố Thừa Diệu, tôi không hề liếc mắt đưa tình, vừa rồi những gì mà anh nhìn thấy, hoàn toàn không phải là thật.”



Cô không muốn giải thích, cũng không cần giải thích. Nhưng sự hiểu lầm liên tục của anh cũng làm cho cô thấy rất mệt.



Lúc trước thì không nói, hôm nay có người thân của cô tới thăm, thật sự trong người cô không được khỏe.



Bụng dưới đau âm ỉ, nói thêm bất kỳ câu nào với Cố Thừa Diệu cô cũng thấy mệt.



“ Tôi biết anh không muốn kết hôn với tôi, nhưng tình hình hiện nay, chúng ta không thể ly hôn. Đã như vậy, tại sao không thử chung sống hòa bình với tôi? Cho dù không được đi chăng nữa, vậy thì chúng ta ai đi đường nấy, sống cuộc sống riêng?”




Thỉnh thoảng Tuyên Tĩnh Ngôn gọi điện gọi họ đến nhà họ Diêu ăn cơm, Cố Thừa Diệu không từ chối, nhưng cũng không bao giờ chủ động nói muốn đến nhà vợ thăm hỏi.



Hai người được coi là tôn trọng lẫn nhau, cùng không cãi nhau lần nào.



Thời gian cứ trôi qua như vậy, cũng được hai tháng.



Đến một buổi sáng, Diêu Hữu Thiên mới vừa ăn xong bữa trưa đang định quay về công ty thì nhận được điện thoại: hiện trường thi công xảy ra chuyện.



Trên công trường đã xây dựng bốc cháy, một người công nhân vì tìm lối thoát mà rơi từ trên dàn giáo xuống, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.



Ngoài ra còn có hai công nhân khác bị thương với mức độ khác nhau, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện.



Nhận được tin, Diêu Hữu Thiên việc đầu tiên là gọi điện cho Cố Thừa Diệu nhưng điện thoại của anh không liên lạc được.



Cô lại gọi cho thư ký của anh là Tiểu Mã, thì Tiểu Mã đã trên đường chạy đến.



Tiểu Mã nói sáng sớm hôm nay Cố Thừa Diệu đã đi công tác rồi, cũng không nói là đi đâu, lúc này sợ là đã lên máy bay rồi.



Đi công tác? Diêu Hữu Thiên nhăn mày. Hai tháng nay Cố Thừa Diệu và cô coi như không có chuyện gì, có điều nếu anh đi vắng cũng sẽ nói với mình một tiếng.



Tại sao lần này lại không nói cho mình biết?



Lúc này cũng không có thời gian quan tâm đến Cố Thừa Diệu nữa. Xử lý vấn đề quan trọng hơn.



Khi Diêu Hữu Thiên đến nơi, trước cửa bệnh viện rất nhiều người đang chen chúc. Có vài công nhân trong thời gian hai tháng này quen mặt Diêu Hữu Thiên vừa thấy cô là chạy ngay đến đón.



“ Cô Diêu, cô nói xem việc này làm thế nào đây?”



“ Đúng vậy đúng vậy, hiện vẫn còn đang cấp cứu, người nhà họ cũng đang trên đường chạy đến đây.”



“ Cô Diêu…”



Có điều những người chạy đến bệnh viện không chỉ có công nhân tại công trường, mà còn có phóng viên…



………………………………………………



Lời tác giả: Mấy chương trước Thiên Thiên không phản kháng, không phải là do cô ấy nhu nhược, là vì cô không quan tâm Cố Thừa Diệu, không muốn giải thích.



Yên tâm, Thiên Thiên không nhu nhược, cô còn là người vô cùng mạnh mẽ.



Mọi người chờ nhé.