Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 96 : Lại uống say rồi
Ngày đăng: 16:45 27/05/20
Trong phòng họp Tiểu Mã vẫn còn đang tiếp đãi đám phóng viên.
Những tiếng nói loáng thoáng phát ra khiến họ có thể nắm rõ được động tĩnh ở trong phòng.
Trên hành lang lại vô cùng yên tĩnh.
Đây là phòng họp của bệnh viện, không hề có phòng bệnh vì vậy người ngoài sẽ không có ai đến đây.
Diêu Hữu Thiên nhìn vào ánh mắt phức tạp của Cố Thừa Diệu, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Sự việc đã được giải quyết rồi.
Mặc dù Cố Thị phải gánh chi phí thuốc men, trợ cấp nghỉ bệnh của mấy người công nhân nhưng danh tiếng cũng được nâng cao.
Tin tức này được đưa ra, sau này người ta còn chen nhau vào được Cố Thị nữa.
Cô không hiểu Cố Thừa Diệu còn có điểm gì không vui? Sự nghiệp nhà họ Cố to lớn như vậy chắc cũng không để ý đến chút tiền thuốc men đó chứ?
Cố Thừa Diệu nhìn vào Diêu Hữu Thiên, anh không biết nên đối xử với Diêu Hữu Thiên như thế nào.
Nụ hôn bất thường tối hôm qua khiến anh hơi ngượng. Mà bản thân không hiểu sao lại quan tâm cô, càng làm cho anh thấy được mình đang bất thường.
Lời nói ngày hôm nay của Cố Thừa Kỳ làm anh không được tự nhiên.
Sự mất tự nhiên này còn không bằng việc anh đang nhìn vào Diêu Hữu Thiên.
Tâm trạng phức tạp, cuối cùng chỉ còn cách nhìn vào Diêu Hữu Thiên mà không lên tiếng.
Nghiêm túc mà nói anh không phải là lần đầu nhìn thấy Diêu Hữu Thiên. Nhưng là lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá Diêu Hữu Thiên như vậy.
Một bộ quần áo lịch sự, đậm chất trang phục công sở. Nhưng mặc trên người cô lại có nét dịu dàng hơn người khác, bớt đi một ít mạnh mẽ.
Có điều anh cũng biết rõ, trong lòng cô từ trước đến nay không phải là một người cứng rắn.
Khuôn mặt thanh tao, cặp mắt trong sáng như nước, không nhiễm bụi trần.
Cặp mắt long lanh đó giờ phút này đang nhìn vào mình, bên trong có sự băn khoăn, thắc mắc.
Môi cô hơi nhếch lên, làm anh nhớ đến.
Nụ hôn tối hôm qua. Anh không cần quá cố gắng nhớ lại, trong đầu đã hiện lên hình bóng môi cô, vô cùng mềm mại.
Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ của hành lang, rơi trên người cô, có thể thấy được gương mặt cô đỏ ửng.
Chắc là cô mệt rồi nhỉ?
“ Đang nói gì vậy?”
Cố Thừa Diệu quay lại rồi, trên mặt vẫn là nét u ám khó lường.
Diêu Hữu Thiên không hiểu tại sao, nhưng Cố Thừa Diệu lại biết rất rõ.
“ Không nói gì hết, ăn cơm thôi.” Có những việc không thể gấp được, phải từ từ, nhưng có những việc lại cần đến sự giúp đỡ của người khác.
Anh dù sao cũng đến rồi đương nhiên giúp em trai mình một tay chứ.
Trời ngày càng tối.
Sau khi ăn xong Cố Thừa Kỳ lại đề xuất muốn đi chơi thêm. Cố Thừa Diệu đương nhiên đi cùng anh.
Còn Diêu Hữu Thiên thì không theo nổi, từ hôm qua đến giờ, cô chạy đi chạy lại, tối qua còn không nghỉ ngơi tử tế, nói hai anh em nhà họ Cố đi chơi tiếp.
Còn cô tự gọi xe về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng cô không ngờ được rằng trong lúc cô đang ngủ mơ mơ màng màng, thì bên ngoài có tiếng động.
Cố Thừa Kỳ đỡ Cố Thừa Diệu vào nhà. Diêu Hữu Thiên nhìn thấy Cố Thừa Diệu mặt đỏ bừng bừng, say đến mức không biết trời trăng gì nữa.
“ Anh ấy làm sao vậy?”
Câu này đúng là hỏi thừa. Còn không rõ ràng sao? Say rượu rồi.
“ Xin lỗi nhé, anh không để ý cậu ấy cẩn thận, để cậu ấy uống hơi quá chén.” Cố Thừa Kỳ trên miệng thì nói xin lỗi nhưng trên mặt lại chả có chút xấu hổ nào.
“ Phòng ngủ ở đâu, anh đỡ cậu ấy vào.”
Diêu Hữu Thiên chỉ về hướng phòng ngủ chính, Cố Thừa Kỳ đỡ Cố Thừa Diệu vào trong, Diêu Hữu Thiên vãn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, nghĩ lại vẫn theo vào.
“ Sao lại uống say đến mức này?”
Thấy Cố Thừa Kỳ đỡ Cố Thừa Diệu lên giường. Diêu Hữu Thiên hơi bất ngờ.
Hai anh em cùng đi chơi, cuối cùng một người say, còn một người thì không?
Cố Thừa Kỳ nhún vai ý là mình cũng không hiểu: “ Chỗ này của em có phòng khách phải không? Hôm nay đến hơi vội anh không đặt phòng khách sạn…”
“ Có.” Diêu Hữu Thiên trả lời xong mới nhớ ra phòng khách thì có nhưng mà mình đang ở trong đấy.
Còn một phòng nữa là phòng làm việc. Nếu Cố Thừa Kỳ ngủ ở phòng mình vậy không phải là mình với Cố Thừa Diệu ngủ chung một phòng hay sao?
Mà còn là ngủ cả một đêm?????