Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 97 : Nể mặt

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Mình phải ở cùng với Cố Thừa Diêu nguyên một đêm?



Sao được chứ? Diêu Hữu Thiên chỉ còn thiếu mỗi nước nhảy tưng tưng lên: “ Cái đó, phòng khách thật ra…”



“ Anh biết phòng khách ở đâu. Anh tự  sắp xếp được, em đi nghỉ đi.”



Cố Thừa Kỳ nói xong, lập tức bước đi. Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp: “ Cái đó, canh cả, hay là anh ngủ chung với Cố Thừa Diệu, em đến phòng khách ngủ…”



Những lời tiếp theo đều bị ánh mắt của Cố Thừa Kỳ ép nuốt vào trong miệng, miệng cô mở rồi khép, khép rồi lại mở, làm thế nào cũng không  nói  được câu mình không thể ở chung với Cố Thừa Diệu.



Giây phút cô còn đang đấu tranh với chính mình thì Cố Thừa Kỳ đã ra khỏi phòng, sau đó, đóng cửa.



………………………………………………………………



Màn đêm buông xuống, bầu trời của Bắc Đô vẫn nhuộm đỏ. Thành phố được ánh đèn neon chiếu sáng, cho dù là ban đêm thì vẫn ồn ào náo nhiệt.



Quán bar Tây Hải.



Đinh Lạc Tịch bưng cái khay đầy rượu bước vào một gian phòng.



Đây chính là công việc của cô, bán rượu, đều là rượu nổi tiếng, rượu đắt tiền.



Bán được càng nhiều thì tiền hoa hồng càng lớn.



“ Thưa anh đây là rượu mà các anh đã gọi.”



Đem rượu đặt lên chiếc bàn trong phòng, đặt từng chai lên trên đó.



Cầm chiếc khay định rời đi ánh mắt đột nhiên quét đến một gương mặt có nét quen thuộc.



Người đàn ông này đã gặp ở đâu rồi nhỉ.



Cúi đầu xuống, cầm khay định đi, một bàn tay béo nục ngay lúc này túm lấy tay cô.



“ Em này là nhân viên mới à? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ?” Một người đan ông béo múp háo sắc mà nhìn vào cô.



Gương mặt của Đinh Lạc Tịch phút chốc đỏ ửng, phản ứng dầu tiên là rút tay mình về: “ Tưa anh, xin anh đừng làm như thế này.”



Công việc này không cần học lực không cần kinh nghiệm. Nhược điểm duy nhất chính là thường xuyên bị người ta chọc ghẹo.



“ Không làm như thế này là không được làm gì cơ?” Người đàn ông trung niên đó nắm rất chặt, lại định đưa tay lên đụng vào ngực của Đinh Lạc Tịch.




Hôn một cái lên má của Triệu Bách Xuyên, Hà NHược Băng mới rời đi. Đóng bộ phim mới, chỉ là bước đầu mà thôi.



Những việc sau này, cô phải làm từ từ.



Triệu Bách Xuyên nhìn vào bóng lưng của cô ta, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm.



Cuối cùng điện thoại ra gọi cho đạo diễn Trương, vô tình chạm vào một dữ liệu bảo mật, trong đó còn có một tấm hình.



Anh hôn Diêu Hữu Thiên, môi hai người dán vào nhau, có chút kinh ngạc. Bộ dạng đó có chút kinh ngạc cũng có chút vui mừng…



Xoa xoa chân mày, anh lấy chìa khóa mở cửa, gọi một cuộc cho người quản lý của mình.



Lại gọi cho đạo diễn Trương, cuối cùng  anh còn nói thêm: “ Bộ phim mới, tôi muốn đến thành phố Y để lấy bối cảnh.”



Đêm xuống, ngày càng tối đen.



…………………………………………………………………………………………



Thành phố Y.



Cùng một màn đêm, cùng một bầu trời.



Diêu Hữu Thiên vẫn còn ôm ấp tâm lý mong đợi. Chắc là Cố Thừa Kỳ chỉ nói suông vậy thôi chứ thật ra anh sẽ đến khách sạn để ở.



Nhưng cô phải thất vọng rồi. Cố Thừa Kỳ thực sự ở lại phòng khách.



Lúc này Diêu Hữu Thiên vẫn đứng trong phòng ngủ chính, nhìn vào Cố Thừa Diệu đã say đến mức không biết trời trăng mây đất gì nữa.



Thở dài một tiếng, còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Cố Thừa Diệu như thế nào, nhưng nhìn thấy anh nhăn mày, còn có cánh tay không ngừng kéo cà vạt.



Cô bước về phía trước, giúp anh cởi cà vạt, rồi tiện tay mở hai nút áo sơ mi của anh.



Như vậy thì sẽ không khó chịu nữa nhỉ?



Tối nay cô ngủ trên sofa được rồi. Đứng dậy đang định bỏ đi thì dưới chân không biết là vấp vào vật gì.



Người nghiêng đi đổ thẳng lên trên Cố Thừa Diệu.



Phản ứng đầu tiên của cô là muốn đứng dậy, nhưng ngay lúc này Cố Thừa Diệu lại lật người, đè cô ở bên dưới.