Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 99 : Chồng em có biết không?

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Bàn tay kia nhanh  hơn Diêu Hữu Thiên một bước nhặt hộp thuốc dưới đất lên.



Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhìn ra người vừa mới đến này là ai, có chút ngượng ngập đưa tay ra lấy hộp thuốc trên tay của đối phương.



“ Chị họ, vui lòng trả lại cho em.”



Mạc Tuyết Linh không đưa thuốc cho cô. Nhưng lại nhìn Diêu Hữu Thiên từ trên xuống dưới, lại nhìn hộp thuốc trên tay mình.



“ Thiên Thiên nghe nói em đến thành phố Y, sao không đến nhà thăm mẹ chị vậy?”



TRong lúc nói chuyện Mạc Tuyết Linh buông tay xuống, không hề có ý trả lại hộp thuốc cho Diêu Hữu Thiên.



“ Công ty nhiều việc, quá bận.” Diêu Hữu Thiên không muốn tìm lý do, quả thực là công ty rất nhiều việc.



Ngoài ra, cô thực sự không thích qua lại với nhà của Mạc Tuyết Linh.



Mạc Tuyết Linh cũng chính là chị gái của Mạc Dư Tiệp, tính ra cũng được gọi là chị họ của cô.



Có điều người chị họ này, tình cách khác hoàn toàn với Mạc Dư Tiệp.



Mạc Dư Tiệp có khuôn mặt giống như Lolita, con người cũng đáng yêu thân thiện. Tuổi còn trẻ đã làm bác sỹ.



Còn Mạc Tuyết Linh này thì lại kém  xa.



Tham hư vinh, yêu tiền tài, mà con mắt rất cao.



Nói đến đây còn phải nhắc đến chuyện của đời trước.



Mẹ của Mạc Tuyết Linh tên là Tuyên Tĩnh Ngữ, cùng mẹ của Diêu Hữu Thiên tức Tuyên Tĩnh Ngôn là hai chị em.



Nhà họ Tuyên có dòng dõi thư hương. Tổ tiên nhà họ ngoại làm trạng nguyên. Đến đời cha mẹ của Tuyên Tĩnh Ngôn và Tuyên Tĩnh Ngữ thì sa sút.



Nhưng  gốc rễ thì vẫn còn.



Năm xưa, ông ngoại gặp sự cố, được người nhặt phế liệu là Diêu Đại Phát cứu giúp.



Diêu Đại Phát trên người  không có gì quý quá, hai bàn tay trắng. Nhưng làm người lương thiện. Ông ngoại Tuyên thấy người này không tồi muốn đem một trong hai người con gái gả cho hắn.



Tuyên Tĩnh Ngữ làm chị lẽ ra phải gả cho ông Diêu.



Nhưng  bà nhất quyết không chịu gả cho một người nhặt rác, thậm chí còn nói rằng nếu ông ngoại Tuyên gả mình cho Diêu Đại Phát, bà sẽ lập tức nhảy xuống biển tự vẫn.



Thấy bộ dạng của chị mình, Tuyên Tĩnh Ngôn đành lên tiếng để mình gả cho Diêu Đại Phát.



Coi như là báo đáp ân tình cứu cha.
Đối với những hành vi cố ý của hai mẹ con nhà họ Mạc với nhà mình, cô vẫn luôn cảm thấy là vô duyên vô cớ.



Cô từng nghe mẹ mình nhắc đến. Năm xưa phương thức phân chia tài sản của ông ngoại chính là đem căn nhà và công xưởng đi định giá hoặc bán đi.



Sau đó chia đều cho hai chị em mỗi người một phần.



Nhưng Tuyên Tĩnh Ngữ không chịu. Giá trị căn nhà hai tầng thời điểm đó đã là 50 vạn  rồi.



Nhưng cái nhà xưởng kia thì đáng là bao chứ? Tám vạn cũng không ai thèm mua.



Đứng trên khía cạnh này mà nói, nhà họ Diêu không nợ ai trong nhà họ Mạc lại càng không nợ họ bất kỳ thứ gì.



“ Chị họ, em thực sự có việc, tùy chị vậy.”



Cô ta không trả thuốc lại cho mình, thì mình đến hiệu thuốc mua là được rồi.



“ Ấy, đừng  đi vội như vậy.” Mạc Tuyết Linh nếu để cô đi dễ như vậy thì không gọi là Mạc Tuyết Linh nữa rồi: “ Thiên Thiên ơi em không muốn có con sao? Kết hôn cũng được mấy tháng rồi. Chị nghe chú và dì từng nhắc muốn em mau chóng sinh một thằng nhóc mũm mĩm, họ muốn bế cháu ngoại rồi.”



Cái bản mặt của mấy bà nhiều chuyện làm Diêu Hữu Thiên không thể nào mà vui vẻ cho được. Trong lòng thật sự không muốn  quan tâm đến thể loại họ hàng cực phẩm này.



Cô không thèm để ý thì Mạc Tuyết Linh lại càng không buông tha cho cô: “ Thiên Thiên, em uống thuốc này, chồng em có biết không?”



Diêu Hữu Thiên nghe câu hỏi của cô ta đột nhiên sựng lại.



Tối qua là một việc ngoài ý muốn,  mà cũng là một sự sai lầm.



Cô không cho mình tự làm ra một việc ngoài ý muốn nữa. Có điều dựa vào tính tình của Cố Thừa Diệu, anh sẽ thích trẻ con chứ?



Chỉ e là không phải.



Thái độ của cô hoàn toàn chứng minh được ý nghĩ của Mạc Tuyết Linh, cô ta có một ý tưởng mà không ai có thể tin được: “ Thiên Thiên, không phải là em ngoại tình đấy chứ?”



Chắc chắn là như thế, ngoại tình phản bội chồng, vì vậy mới lén lút uống thuốc…



……………………………………………………



Trên đời này luôn có một loại cực phẩm, cực phẩm đến mức không có giới hạn….



Hết chương 99



Lời của editor: Tội Thiên Thiên phải tự đi mua thuốc uống nhỉ?



Là mình thì mình sẽ không uống đâu, vác con chạy mất cho anh Diệu hối hận suốt đời....