Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 100 : Sỉ nhục

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


“ Thiên Thiên, có phải em ngoại tình không?”



Mạc Tuyết Linh cho là như vậy lại còn vô cùng khẳng định.



Đã thế còn nghĩ rất ác độc, con bé Diêu Hữu Thiên này, nhất định là không được chồng yêu thương, chồng cô ta không thèm quan tâm đến cô ta.



Chỉ còn cách ra ngoài tìm đàn ông. Tìm được rồi lại sợ gặp phiền phức nên mới phải uống thuốc.



Không sai, chính là như vậy.



Con người  bất lương thì luôn dùng cách ý ác độc nhất để dò đoán người khác.



Diêu Hữu Thiên nhìn vào Mạc Tuyết Linh, chỉ cảm thấy sao trên đời này còn có cái thể loại khác người đến vậy?



Hít một hơi thật sâu, nếu Mạc Tuyết Linh không phải là chị họ của cô, nếu không phải mẹ cô từng nói là phải nhường nhịn nhà họ Mạc một chút.



Hiện giờ cô tin chắc rằng bản thân trực tiếp tát cho cô ta hai cái rồi.



“ Chị họ ơi, cơm có thể ăn lung tinh chứ không được nói càn. Chị mà còn lải nhải vớ vẩn thì em sẽ đi nói với chú đấy.”



Cơ bản cô không muốn dây dưa với Mạc Tuyết Linh, so với Mạc Dư Tiệp, cô ta quả thật kém hơn rất nhiều.



Quay người vội vàng rời đi, hiệu thuốc cũng đâu chỉ có một tiệm này thôi, cô đương nhiên sẽ nghĩ ra cách khác.



NHưng lại quên mất Mạc Tuyết Linh sau lưng mình, trên mặt như hiểu ra điều gì. TRong lòng đã nhận định Diêu Hữu Thiên phản bội chồng.



NHớ đến khuôn mặt anh tuấn của Cố Thừa Diệu. Lại nhớ đến gia thế nhà họ Cố mà mình nghe được ở Bắc Đô.



Tâm trạng của Mạc Tuyết Linh vui phơi phới, trong mắt phát lên một sự tính toán.



………………………………………………………………



Sau khi mua được thuốc lần nữa và nuốt xuống, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.



Cô và Cố Thừa Diệu sai hết lần này đến lần khác. Cô chắc chắn sẽ không để sai lần thứ ba.



TRong đầu hiện lên gương mặt của Cố Thừa Diệu, còn nữa mặc dù hôm qua anh uống say cũng vẫn luôn miệng gọi tên Yên Nhiên Yên Nhiên.



Cuối cùng lần đầu tiên thấy được, sự yếu đuối trên mặt anh cùng với biểu cảm thất vọng. Trong lòng có chút dao động.



Thật ra cô rất ngưỡng mộ người phụ nữ tên Yên Nhiên kia.



Cô ấy không cần làm gì hết cũng có thể  giữ chặt trái tim một người đàn ông.



Cô ấy thậm chí không biết rằng có một người đàn ông bỏ ra rất nhiều sức lực tìm kiếm cô hơn nửa năm trời.



Cô cũng không biết có một người đàn ông đến bây giờ trong tim vẫn còn lưu luyến cô ấy.



Người phụ nữ đó, thật là hạnh phúc.
Nhưng họ đã kết hôn rồi.



Cô vốn là muốn bản thân, chỉ lo cho mình, nhưng lại thấy rằng điều đó quá khó.



Hôm qua là lần đầu tiên, cô không dám đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba.



“ Tôi không cần biết anh có ý đó hay không.” Diêu Hữu Thiên cả đời này đều không cho phép chính mình làm vật thế thân của người khác: “ Cố Thừa Diệu, tôi biết anh không hề yêu tôi, cũng biết cuộc hôn nhân này là kế sách vì quyền lợi. Nhưng cũng xin anh cho tôi sự tôn trong cần có. Đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu anh không làm được, tôi sẽ không thương tiếc mà kéo theo Cố Thị, cũng không để cho anh được sống tốt.”



Đây không phải là lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên lấy thái độ này đối mặt với Cố Thừa Diệu.



Nhưng lại là lần đầu tiên khiến anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình trong lòng tồn tại sự quật cường, mạnh mẽ, còn có sự cố chấp không sờn.



Cố Thừa Diệu mấp máy, thực ra anh không hề có ý không tôn trọng cô.



Tối qua anh uống say, dưới sự cố ý của Cố Thừa Kỳ, anh say bí tỉ.



Nếu không anh cũng sẽ không động vào cô, càng không….



Suy nghĩ của anh cô không đoán được, cũng không muốn đoán.



Nhưng tâm trạng của Diêu Hữu Thiên lúc này rát tồi tệ là thật.



“ Cố Thừa Diệu, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn ngồi ăn với anh trên cùng một chiếc bàn. Anh có thể đi rồi.”



Đây là địa bàn của anh, cô đuổi anh đi, thật ra rất vô lý.



Nhưng cục tức này, Diêu Hữu Thiên không cách nào nuốt trôi.



Im lặng lan khắp phòng ăn. Chỉ còn tiếc đồng hồ trên tường, tích tắc trôi qua.



Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên một lúc lâu, tâm trạng quay vô số vòng, Diêu Hữu Thiên không biết anh đang nghĩ gì, nhưng không quan trọng. Suy nghĩ của anh cô không cần phải hiểu.



Đồ ăn trên bàn dần nguội lạnh, Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng động đậy, anh quay người rời đi.



Anh vừa đi cả người Diêu Hữu Thiên mềm oặt, không còn  sức lực mà ngồi bịch xuống ghế.



Hốc mắt nóng lên, chua xót.



Cố chớp chớp mắt, đè nén cảm giác đó xuống. Cầm bát lên lần nữa, chăm chú ăn cơm.



Lúc này mới thấy đồ ăn đã nguội ngắt.



Mùi vị không còn như lúc đầu. Cũng giống như cuộc đời, khi bạn bỏ lỡ thời khắc thưởng thức quan trọng nhất, ăn  lại thì mùi vị cũng thay đổi rồi.



……………………………………………………



Lời tác giả: Chương này viết khó quá. Tôi khóc đây….